Chúc Vấn Thiện vừa qua loa khuyên nhủ vừa cố gắng kéo dài thời gian. Cô cảm nhận được Giang Sơ Vận khẽ chạm vào người mình, lập tức nhìn theo hướng anh chỉ. Ở đằng xa có một tòa nhà cao tầng, cô nheo mắt nhìn kỹ nhưng vẫn không thấy có ai trên đó.
Giang Sơ Vận dùng khẩu hình nói với cô: "Đi thôi."
Vậy nên, cô lập tức chạy theo sau anh, đồng thời vẫn phải duy trì cuộc gọi với Vương Hiểu Điệp. Lúc xuống lầu, cô chẳng kịp giảm tốc độ, cứ thế "bịch bịch bịch" lao xuống. Không biết có làm phiền đến những người sống trên tầng bốn và năm không, nhưng không quan trọng, dù sao thì họ cũng sắp rời đi rồi.
Đầu dây bên kia, Vương Hiểu Điệp nói:
"Tớ không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, Vấn Thiện à, tất cả là do tớ kém môn Ngữ văn. Nhưng nói đơn giản thì... tớ cảm thấy rất chán nản, rất muốn chết..."
"Loại cảm giác này cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện. Mỗi lần tớ ngẩn người, mỗi lần ở một mình, những suy nghĩ tồi tệ này lại xuất hiện. Thế nên tớ ghét việc ở một mình, tớ muốn ở bên các cậu. Nhưng... hôm nay, dù ở bên cạnh mọi người, tớ vẫn cảm thấy rất đau khổ."
Chúc Vấn Thiện lao ra khỏi cửa hàng tạp hóa, thậm chí còn không kịp đóng cửa lại: "Cậu bị trầm cảm rồi, cậu có biết bệnh trầm cảm không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT