“Được rồi, khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì nữa?” Lý Ngọc Điền mất kiên nhẫn kéo tay Mao Hân Hân, đôi mắt tam giác nheo lại, ra hiệu cô ấy đừng làm bà ta mất mặt. 
“Người cũng đã chết rồi, thay vì ở đây khóc lóc thì chẳng bằng học hành cho tốt, thi đỗ một ngôi trường đại học tử tế, chị con ở trên trời nhìn thấy mới có thể yên lòng, con có hiểu không?"  
Mao Hân Hân hít nước mũi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cô ấy chỉ thở dài thật sâu.  
Chuyện gì cũng có thể lái sang việc học hành, cô ấy đã quá quen với điều này rồi.  
Lý Ngọc Điền giành lấy ba khung ảnh trong tay Mao Hân Hân, không nói không rằng đã nhét vào trong túi xách. Mao Hân Hân thấy vậy liền kéo tay mẹ lại: "Mẹ ơi, sao mẹ lại cất đi? Chị đã bảo là..."  
Lý Ngọc Điền liếc nhìn Chúc Vấn Thiện, thấy cô vẫn mỉm cười, trông có vẻ dễ gần nên giọng điệu cũng thoải mái hơn một chút: "Cô gái à, tôi nghĩ giấc mộng tối qua của cô hoàn toàn là trùng hợp thôi. Nếu Mai Mai thật sự muốn ba tấm ảnh này, tại sao nó không trực tiếp nói với chúng tôi chứ?"  
Mao Hân Hân nhíu mày: "Nhưng mà cảnh sát cũng không tìm thấy, còn chị ấy thì lại tìm ra..."  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play