Cô giáo Trần bỗng dưng ngồi thẳng người dậy khiến Hồ Thù Dư giật mình. Cô ấy thấy cô giáo đưa điện thoại lên tai, giọng nói khàn đục đầy vẻ kích động:
“Vì sao lại không cho tôi tháo khẩu trang và kính râm? Cô nói sẽ làm bọn trẻ sợ sao? Đây là lỗi của tôi à? Chẳng lẽ mặt tôi bị hủy hoại thì không được làm giáo viên mẫu giáo nữa hay sao?…”
Chúc Vấn Thiện đứng sau lưng Hồ Thù Dư, khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng nhanh chóng thu hồi lại.
“Vậy nên…” Hồ Thù Dư quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm trọng pha lẫn một chút mơ hồ, “bởi vì cô giáo Trần cũng bị hủy dung nên mới thấu hiểu hoàn cảnh của Mao Mai Mai, từ đó sinh lòng đồng cảm…”
“Không phải đâu chị Thù Dư,” Chúc Vấn Thiện nhẹ nhàng sửa lại, “đồng cảm thường là cảm xúc dành cho người khác, còn bây giờ thì cô giáo Trần cũng đã trở thành “quái vật” rồi. Cô ấy đối xử tốt với Mao Mai Mai, có thể nói là… đồng cảnh tương lân* giữa những người cùng cảnh ngộ chăng?”
*đồng cảnh ngộ: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Cùng cảnh ngộ ư? Như vậy chẳng phải là kéo người khác xuống vũng bùn cùng mình sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT