Mấy người bọn họ cảm ơn Trần Vĩ xong thì rời đi. Hồ Thù Dư xoa đầu Lạc Lạc, lắc đầu nói: “Không có gì thay đổi cả. Tình hình của Chu Hạo rắc rối lắm à?”
Rắc rối… cũng không hẳn là rắc rối?
Giang Sơ Vận tóm tắt lại một cách ngắn gọn, sau đó nói: “Lúc đầu tôi tưởng cậu ta vì không tìm được việc làm nên mới áp lực quá độ, sau đó lại phát hiện ra là vì cậu ta quá khao khát được nổi bật, nhưng lại thấy công việc bình thường không đáp ứng được mong muốn của bản thân nên mới sa vào chấp niệm tiêu cực.”
Hồ Thù Dư nghe vậy cũng bó tay: “Người bình thường ít nhiều gì cũng có suy nghĩ như thế, nhưng cậu ta lại nghiêm trọng đến mức biến thành chấp niệm luôn rồi. Đúng là đọc quá nhiều tiểu thuyết nam tần, nhập vai quá sâu, không biết tự lượng sức mình.”
Phác Tầm Tước nói: “Đúng thế, ai mà chưa từng mơ ước được phát tài chứ, nhưng cũng không như cậu ta, cứ mãi so đo chuyện công việc. Ít nhất thì cũng nên kiếm việc mà làm trước đã rồi hãy nằm mơ… Còn cậu ta thì chỉ muốn mơ chứ không chịu cố gắng.”
Chúc Vấn Thiện bế Lạc Lạc bằng cách nắm gáy nó, đặt lên đùi mình, vừa xoa đầu nó vừa nói: “Hiện giờ, thị trường việc làm ở Hải Châu chính là như vậy đấy. Dù có vô tình hơn trước thì cũng không còn cách nào khác, chuyện này không phải là chuyện mà người bình thường có thể thay đổi được. Dù Chu Hạo không muốn làm thì vẫn có khối người sẵn sàng làm.”
Lạc Lạc vùng vẫy cả bốn chân muốn phản kháng, nhưng hiện tại, nó chỉ là ảo ảnh ngưng tụ từ hắc khí, không làm tổn thương được Chúc Vấn Thiện chút nào. Cô xấu xa bóp bóp mấy cái móng vuốt nhỏ của nó: “Thế này có tính là chọn lọc tự nhiên không nhỉ? Ừm… chọn lọc của tư bản?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play