Khi Mục Nhan nhìn sang thì cô đã nhận ra người nọ ngay lập tức.

Người này không ai khác chính là đầu bếp bản địa Lưu Nhất Thiên, người mà cô đã gặp tại Vũ Hầu Từ ở Thành Đô.

“Thầy Lưu, sao thầy lại đến đây?” Mục Nhan lập tức chào hỏi.

Mục Nhan luôn có tâm trạng vui vẻ khi đối mặt với đầu bếp.

Tuy nhiên, sau khi bất ngờ thì Mục Nhan nhanh chóng nhận ra đây có lẽ là sắp xếp của tổ tiết mục, nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

“Nghe nói cô nấu món bản địa rất đúng vị nên tôi đến xem.” Lưu Nhất Thiên cười nói.

Mục Nhan nghe vậy thì ngay tức khắc trong lòng cô cảm thấy hơi xấu hổ, nói mình làm đúng vị món Tứ Xuyên trước mặt mọi người thế này sao?

Cô vội vã lắc đầu: “Chỉ là làm theo sách dạy nấu ăn thôi.”

Lời nói thành thật của Mục Nhan khiến Lưu Nhất Thiên nở nụ cười: “Tôi có thể nếm thử trước được không?”

“Được chứ, mời thầy Lưu.” Mục Nhan lập tức nói, trong lòng cô còn mong đợi hơn cả trước đó, món này đúng là phải qua miệng của đầu bếp chuyên nghiệp mới được.

Lúc này, ba người Văn Sâm cũng đi qua, Mục Nhan lập tức giới thiệu với họ.

Sau khi bắt tay chào hỏi, nhóm người cùng nhau lên bàn.

Từng người bưng một bát cơm bốc hơi nóng nghi ngút.

Chỉ có thể nói rằng về cơm thì tổ tiết mục vẫn chưa mất trí đến thế.

Sau khi ngồi vào bàn, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt đổ dồn vào Lưu Nhất Thiên.

Không phải vô duyên vô cớ mà vị đầu bếp này đến đây, lần nếm thử tiếp theo rất có thể sẽ liên quan đến nhiệm vụ ngày mai của họ.

Tổ tiết mục cứ thích đào hố như thế. Không thể để họ ăn một bữa ngon trước rồi mới nói sau à?

Dù trong lòng phàn nàn nhưng ngoài mặt họ vẫn rất tôn trọng vị khách mời đặc biệt Lưu Nhất Thiên này.

Lưu Nhất Thiên lại chẳng để ý đến tầm mắt của họ, lúc này ánh mắt của ông ấy nhìn thẳng vào năm món mặn một món canh bày trên bàn.

Khi nhìn lướt qua, Lưu Nhất Thiên khẽ gật gù. Mấy món ăn này đúng là đặc sản chính thống của Thành Đô, chỉ là không biết vị thế nào thôi!

Ấn tượng sâu sắc nhất của ông ấy về Mục Nhan chính là cô là một cô gái có kỹ thuật sử dụng dao rất tốt, còn về việc có thể tăng thêm ấn tượng khác hay không thì phải xem mấy món này thế nào đã!

Lưu Nhất Thiên đang nhắm đến món tôm xào cay do Mục Nhan làm.

Khi gắp một con tôm lên, điều đầu tiên Lưu Nhất Thiên nhìn vào là cách xử lý tôm.

Quan sát một lúc, ông ấy thầm gật gù về thủ pháp thành thạo.

Sau đó ông ấy cho vào miệng nếm thử.

Miệng tóp tép, vị cay lan khắp miệng, đầu lưỡi đã cảm nhận được chút tê dại.

Còn về phần thịt tôm tươi thì mỏng mềm, có độ dai, chỉ có một điểm là không giống như sử dụng loại tôm tươi nhất, nhưng chút thiếu sót này có thể bỏ qua trong tay nghề của Mục Nhan.

Ăn xong, Lưu Nhất Thiên uống một ngụm nước, sau đó ông ấy di chuyển ánh mắt đến món khác.

Gà xào ớt đậu phộng, đậu phụ Ma Bà, miến xào thịt, cuối cùng mới đến món chay ngũ sắc và canh hầm.

Từng món một được nếm thử, nhóm Văn Sâm đã nuốt nước bọt mấy lần rồi.

Còn ba đứa nhỏ thì mòn mỏi nhìn mấy món ăn màu sắc sặc sỡ trước mắt.

Nếu không phải vì mẹ không động đũa, thì chúng cũng muốn ăn ngay rồi!

Cái ông đến sau này bị sao thế nhỉ? Sao không bảo bọn chúng cùng ăn gì cả?

Về phần Mục Nhan, sau khi nhìn Lưu Nhất Thiên nếm hết các món ăn, tim cô đập thình thịch thình thịch. Thật ra cô rất tự tin về món ăn của mình nhưng khi sắp có kết quả thì cô vẫn thấy lo lắng.

Đương nhiên Lưu Nhất Thiên đã để ý thấy ánh mắt của mấy người Mục Nhan nhưng ông ấy vẫn để ý đến Mục Nhan trước.

Thực tế, hương vị món ăn mà Mục Nhan nấu không quá tương đồng với vị của món Thành Đô, nhưng lại mang đến cảm giác của món ăn Thành Đô, thật ra thì ông ấy cũng không muốn đưa ra nhận xét về điểm này lắm.

Không phải Mục Nhan nấu không ngon, mà là cô làm quá ngon!

Các món ăn của cô đều có linh hồn của chính cô, điều cô tạo ra là hương vị món ăn của mình.

Đây là năng khiếu của cô, ông ấy không muốn làm ảnh hưởng đến nó.

“Tôi không có gì để bàn về tay nghề của cô cả, tôi chỉ có cái này cho cô thôi.” Nói xong, Lưu Nhất Thiên cầm một tấm thiệp mời và đưa cho Mục Nhan.

Vào lúc này, đạo diễn đang kiểm tra tình hình quay phim cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khi họ đang chọn địa điểm thì mới phát hiện ra rằng ở đây sẽ tổ chức một sự kiện giao lưu văn hóa ẩm thực, chủ đề của sự kiện là món ăn Tứ Xuyên và người tham gia là các đầu bếp chuyên về món Tứ Xuyên từ khắp nơi trên thế giới.

Đối với một chương trình ẩm thực như bọn họ, sự kiện này chính là một cơ hội hiếm có và tình cờ có được.

Anh ta phải nhờ một vài mối quan hệ thì mới mời được Lưu Nhất Thiên. Chỉ có điều đối phương đưa ra yêu cầu rằng khách mời có thể tham gia nhưng với điều kiện là người chơi chính buộc phải vượt qua bài kiểm tra.

Bài kiểm tra đầu tiên chính là kỹ thuật dùng dao, qua được bài kiểm tra đó thì mới đến bài kiểm tra như bây giờ.

Đương nhiên là Mục Nhan không hề hay biết chuyện này. Cả quá trình này đều sẽ được biên tập lại với các đoạn sau, với tình hình này thì nội dung của tập đầu tiên cũng sẽ rất phong phú.

Có thể nói rằng đúng là Mục Nhan đã dựa vào thực lực của mình lấy được thiệp mời này.

Nhìn Mục Nhan vui vẻ trước ống kính, Trần Trạm cũng cảm thấy vừa mắt hơn.

Ban đầu tưởng rằng mình đã mời về một vị tổ tiên nhưng giờ nhìn lại thì cũng là một vị tổ tiên có thể gánh cả một bầu trời.

Vào lúc này, sau khi đưa tấm thiệp mời cho Mục Nhan, Lưu Nhất Thiên chuẩn bị rời đi.

Đương nhiên Mục Nhan cũng phải đứng dậy tiễn.



Và ba người Văn Sâm cũng đi theo.

Khi này đáng lẽ là ống kính phải quay thẳng vào mấy người Mục Nhan, thế mà không ngờ rằng họ lại bị thu hút bởi ba cậu nhóc đang ngồi trên bàn.

Ngay lập tức ống kính quay một phần vào người chúng.

Trước ống kính, anh hai Diệp Vũ Triết nhìn đĩa tôm xào cay trước mặt mình thì cậu đã hơi hơi thấy rạo rực, cái tay đặt trên bàn mon men đến gần đĩa tôm.

Dù chưa giơ tay ra bốc nhưng mà đã lởn vởn bên cạnh, ngón tay cậu vẫn di chuyển liên tục.

Không biết đã nhìn bao lâu, nhưng hình như không chịu được nữa, cậu quay đầu nhìn Diệp Vũ Thánh bên cạnh và nói: “Anh ơi, em muốn ăn quá!”

“Đợi mẹ và các chú quay lại đã!” Diệp Vũ Thánh nhìn về phía bàn một lát, miệng cậu cũng mấp máy, thật ra cậu cũng muốn ăn khi ngửi được hương thơm rồi.

Nhưng mà cậu là anh, không thể làm một tấm gương xấu cho em trai được.

“Mẹ và các chú sắp quay lại rồi.” Sau khi Diệp Vũ Hành nhìn một cái thì cũng nói theo, vì nếu như bọn chúng ăn vụng thì mẹ sẽ tức giận mất!

“Được rồi!” Diệp Vũ Triết thở dài và rụt tay mình về, sau khi liếm môi thì cậu bắt đầu lẩm nhẩm.

Tổ quay phim chăm chú nghe, khi nghe xong thì họ không nhịn được cười.

Hóa ra là cậu bé đang đọc thơ.

“Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.”

“Cày đồng đang buổi ban trưa… ”

Nghe chất giọng đáng yêu của trẻ con đang đọc đi đọc lại, các anh quay phim cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Rất nhanh sau đó mấy người Mục Nhan đã quay lại.

Tấm thiệp mời trong tay Mục Nhan giờ đã ở trên tay Văn Sâm, họ cũng rất hứng thú với buổi giao lưu giữa các đầu bếp về ẩm thực Tứ Xuyên này.

Đã được gọi là đầu bếp thì chắc chắn tay nghề cực kỳ giỏi rồi.

Dù món ăn hơi cay nhưng đúng là họ có lộc ăn rồi.

“Mẹ quay lại rồi!”

Diệp Vũ Triết vừa nhìn thấy Mục Nhan quay lại thì đã lập tức hớn hở nói.

Mục Nhan vừa nhìn đã đoán ra ngay đứa con trai thứ hai nhà mình đang đói nên cô gọi ba người Văn Sâm mau ngồi xuống, sau đó cả nhóm bắt đầu ăn.

Lúc này, ba cậu nhóc sinh ba lập tức phấn khích.

Đôi đũa trong tay ba cậu bé vừa cử động đã di chuyển đến đĩa tôm xào cay.

Cả ba thèm món này lâu lắm rồi.

Nhưng đũa mới đi được nửa đường đã bị Mục Nhan chặn lại.



Ba cậu nhóc nhìn về phía Mục Nhan đầy thắc mắc.

“Món này cay lắm, các con ăn canh thôi.” Mục Nhan vừa nói vừa chỉ vào món chay ngũ sắc và canh hầm.

Khi làm món chay ngũ sắc, cô thầm nghĩ may mà có một món rau thanh đạm thế này, nếu không thì cô phải nấu nhiều hơn cho ba đứa nhỏ nếm thử.

“Bọn con có thể ăn đồ ăn hơi cay mà, đâu phải trước đó chưa từng ăn đâu ạ, bọn con còn ăn rất nhiều mà!” Diệp Vũ Triết chớp đôi mắt và nói với vẻ cây ngay không sợ chết đứng.

“Lần này không được, cay quá, các con còn nhỏ lắm.” Mục Nhan kiên quyết nói, cô còn ra hiệu bằng ánh mắt.

Lần trước, bà chủ đó biết chúng là trẻ con nên đương nhiên món cho chúng ăn sẽ không quá cay, nhưng hôm nay cô không làm món cho chúng ăn, những món này khi ăn vào đến người lớn còn cảm nhận được độ cay.

Ngửi thì thơm nhưng ăn vào thì cay chết người!

Cuối cùng, Diệp Vũ Triết cũng bị đánh bại.

“Vâng!” Ánh mắt nhìn Mục Nhan của Diệp Vũ Triết không còn kiên quyết như ban đầu, cậu lưu luyến nhìn tôm xào cay và gà xào ớt đậu phộng, chiếc đũa di chuyển về phía món chay ngũ sắc.

Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành nhìn Diệp Vũ Triết bị đánh bại thì cả hai hơi tức giận nhìn cậu một cái, không phải muốn ăn sao? Tự dưng lại từ bỏ rồi?

Thế này thì không phải bọn chúng đều không được ăn à!

Đương nhiên Mục Nhan cũng nhận ra hành động của hai đứa nhỏ còn lại, cô nhìn bọn chúng: “Các con muốn ăn à?”

Hai cậu bé lắc đầu ngay lập tức.

“Ngoan lắm!” Mục Nhan hài lòng, sau đó cô cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Cùng lúc đó, ba người Văn Sâm ở một bên thu hết mọi hành động của bốn mẹ con vào mắt, bọn họ đều không nhịn được mà cười híp cả mắt lại.

Ngay vào lúc này, Văn Sâm cố tình gắp một con tôm xào cay lên trước mặt ba đứa nhỏ, sau đó thì say sưa cho vào miệng.

Ba cậu nhóc nhìn ra họ cố tình, mắt trợn tròn cả lên.

Chú Văn Sâm thật là xấu tính quá đi!

Giống như chú Hướng Thiên từng nói, xấu xa tồi tệ!

Phải gọi là đi từ niềm vui tột cùng đến nỗi buồn sâu thẳm.

Lúc Văn Sâm ăn tôm, anh ta không cẩn thận bị sặc.

“Khụ khụ khụ.”

Ho liên tục, mặt Văn Sâm đỏ cả lên.

Sau khi ho xong, anh ta uống một cốc nước thì mới đỡ hơn.

“Hahaha.”

Ba đứa nhỏ nuốt cơm trong miệng xong thì không hề khách sáo mà cười giễu cợt.

Văn Sâm: “…”

Anh ta bị thế này là quả báo đó à?

Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên đang ăn hăng say ở bên cạnh nhìn Văn Sâm đến giờ thỉnh thoảng vẫn ho nhẹ thì trong lòng thầm nghĩ đến một chữ: Đáng!

Có câu chuyện ngoài lề này, ba đứa nhỏ cũng không còn muốn ăn món tôm xào cay nhìn thì đẹp, ngửi cực kỳ thơm này nữa.

Sau đó, tổ chương trình cử một nhân viên đến nói chuyện với nhóm Mục Nhan.

Trong lúc hỏi đáp, bữa tối này cũng dần dần kết thúc.

Về năm món mặn một món canh trên bàn, có ba người đàn ông cao to ở đây thì đương nhiên là hết sạch sành sanh rồi.

Màn đêm buông xuống, đèn lồng trong sân đều sáng lên.

Trong khu trang trại yên tĩnh này, trên chiếc bàn đá trong sân có bày một ít trái cây tráng miệng, mọi người đều đang tận hưởng sự yên tĩnh khi thoát khỏi chốn huyên náo nơi thành thị.

Ba đứa nhỏ lười biếng ngồi bên cạnh Mục Nhan và ăn dưa được cô gọt vỏ.

Ba người Văn Sâm nhìn dáng vẻ thoải mái của ba cậu nhóc thì cũng tươi cười.

Mấy nhóc con đúng là đáng yêu ghê!

Họ nhìn mà cũng muốn có con ngay.

Nhưng mà ở trong cái giới giải trí này không gặp được người thích hợp, hơn nữa việc độc thân luôn được chào đón hơn.

Thật ra quan trọng nhất là tuổi tác của họ chưa tới độ đó, tạm thời vẫn chưa cảm thấy mình nên bị gia đình trói buộc.

Trong lúc ba người đang suy nghĩ, nhân viên ở bên cạnh cầm một chiếc điện thoại đưa tới cho ba cậu nhóc sinh ba.

“Hôm nay các cháu thể hiện rất tốt, tổ chương trình sẽ tặng món quà cho các cháu.”

Ba đứa nhỏ nghe có quà thì lập tức nhìn sang.

“Điện thoại của bố các cháu.”

Nghe thấy thế, ánh mắt của ba cậu nhóc lấp la lấp lánh ngay tức khắc.

“Là điện thoại của bố này!”

Động tĩnh đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của ba người Văn Sâm.

Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên đoán được tình hình, ánh mắt không khỏi lay động.

Còn về Văn Sâm thì đúng là một kẻ tò mò.

Chồng của Mục Nhan? Rốt cuộc là ai nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play