Sau khi nước ở đáy nồi sôi lên, đầu tiên Mục Nhan cho thịt đã được băm nhỏ và đã trụng qua nước nóng vào nồi.

Sau khi nồi bốc lên hương thơm thoang thoảng của thịt, Mục Nhan dùng thìa múc nước dùng ra rồi đặt sang một bên.

Rửa sạch nồi rồi lại cho nước vào, đợi nước sôi thì cho mì vào. Mì vừa cho vào nước đã xoay tròn theo nước nóng trong nồi, khi nhìn vào thật sự có một vẻ đẹp ngon mắt.

Hiện tại, bảy chiếc bát cùng được xếp lên bàn, gia vị cùng với chút nước sôi đã được cho vào tô.

Lúc này sợi mì đã từ từ nổi lên.

Chín rồi!

Mục Nhan trực tiếp vớt mì lên bỏ vào nước lạnh, sau một lúc thì vớt ra cho vào tô.

Đồng thời, cô dùng thìa múc nước dùng đã chuẩn bị trước đó cho vào từng bát, thịt băm nhuyễn cũng nổi lên trên.

“Ừng ực~”

Văn Sâm ở bên cạnh không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Ngay cả Liễu Dư An hơi lạnh lùng cũng giương mắt mong mỏi.

Khi đói bụng, nhìn thấy cái gì cũng đều là đồ ngon. Lại nhìn vào mì nước lèo trông rất ngon này, đúng là không thể chờ đợi được nữa!

Nhưng rõ ràng là bát mì nước lèo này của Mục Nhan vẫn chưa xong.

Trong lòng họ lại càng bắt đầu mong đợi.

Tiếp đó, Mục Nhan nhặt một ít rau cải bỏ vào nước sôi ùng ục rồi để lên mì nước lèo, lại lấy hai quả trứng trong tủ lạnh ra chiên lên rồi chia vào bảy (*) cái tô.

(*) Đoạn này trong raw là sáu nhưng mình nghĩ tác giả bị nhầm lẫn, ở đây có bảy người cùng ăn.

Sau đó cô thêm dầu mè, một bát mì nước lèo cơ bản đã được nấu xong.

“Được rồi.” Mục Nhan nói với mấy người ở bên cạnh.

“Oa!” Ba đứa nhỏ mừng rỡ thốt lên, ánh mắt nhìn Mục Nhan cũng sáng rực, chúng đang dùng hành động thực tế để bày tỏ sự yêu thích của mình với tay nghề của Mục Nhan.

Đúng đúng, trong lòng chúng, mẹ là giỏi nhất!

Về phần Văn Sâm, sau khi nghe Mục Nhan nói thì anh ta lập tức cất lời: “Để tôi bưng chúng lên bàn trước.”

Trời đất mẹ ơi! Nhìn thôi đã thấy ngon vãi rồi!

Đúng là làm người ta không chờ nổi nữa!

Rõ ràng là món mì nước lèo đơn giản nhất nhưng lại có thể tạo ra cảm giác cực kỳ ngon miệng.

Văn Sâm vừa di chuyển thì Liễu Dư An cũng lập tức di chuyển theo.

Lúc này, Quý Lâm Uyên chui ra từ sau bếp, nhìn mấy bát mì nước lèo thì ngay lập tức ánh mắt cậu ta sáng bừng, cậu ta cũng nhanh chóng tham gia vào nhóm người.

Về Mục Nhan, cô nhìn trái dưa chuột kia rồi dự định làm salad dưa đập dập.

Làm salad dưa đập dập có lẽ cũng mất khoảng mấy phút.

Thêm tỏi, giấm, đường trắng vào dưa rồi trộn đều với nhau, vậy là một đĩa salad dưa chuột trộn ra lò rồi.

Mấy người Văn Sâm bày thìa và đũa xong thì đã thấy đĩa salad dưa đập dập này của Mục Nhan rồi.

Họ chẳng nói gì mà chỉ giơ ngón cái lên với Mục Nhan.

Một lúc sau, cuối cùng một nhóm bảy người bốn lớn ba nhỏ cũng ngồi vào bàn ăn.

Ba đứa nhỏ ngồi quỳ trên ghế rồi dí sát mũi vào mì nước lèo và hít sâu một hơi. Sau khi thấy những người khác đã động đũa thì chúng cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Trên bàn bỗng chốc vang lên tiếng “xì xụp”.

Lúc ăn, mặt người nào người nấy đều có vẻ hưởng thụ.

Rõ ràng chỉ là mì nước lèo thôi mà tại sao khi ăn vào lại ngon thế này được nhỉ!

Bây giờ trong đầu ba người Văn Sâm có cùng một suy nghĩ, họ cảm thấy rằng bát mì nước lèo này khiến họ không thể nào mà ngừng ăn được, đồng thời đã đắm chìm vào trong đó thì khó thoát ra được.

Còn về ba đứa nhỏ thì đúng là chỉ muốn vùi cả mặt mình vào bát.

Mục Nhan cũng cầm đũa lên và bắt đầu ăn.

Khi miếng mì đầu tiên được đưa vào miệng, dù tính đàn hồi và độ dai đều rất ổn nhưng Mục Nhan vẫn không khỏi cau mày lại. Nếu như là mì tươi mình tự làm thì mì sẽ ngon hơn chút.

Khi hơi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy dáng vẻ mải mê ăn của những người khác thì trong lòng rất vui vẻ. Là một người đầu bếp, điều mà cô thích nhất chính là được nhìn thấy người khác tận hưởng món ngon do mình làm ra.

“Òng ọc~”

Vào lúc này, nhìn dáng vẻ vui vẻ ăn mì của bảy người, bụng của người quay phim đang ghi hình và nhân viên công tác ở xung quanh cũng không chịu được mà réo lên.

Nhìn người khác ăn uống ngon miệng đúng là một loại tra tấn lớn mà!

Sau đó, ngoại trừ người quay phim, các nhân viên khác đều lặng lẽ rời đi.

Chỉ có thể nhìn mà không được ăn, họ còn ở đây chịu khổ làm gì?

Tử đạo hữu bất tử bần đạo*.

(*) ý nói mình sống là được, bạn bè thế nào không quan trọng.

Cứ để các thợ quay phim cảm nhận sự tra tấn của đồ ăn ngon ở khoảng cách gần này đi, họ không xứng để ở lại đâu!

Trong phòng chỉ còn lại mấy anh quay phim và các nhân viên không thể rời đi ngơ ngác nhìn đồng nghiệp vô lương tâm của mình rồi lại ngơ ngác nhìn nhau.

Có còn chút tình đồng nghiệp nào không đấy!

Cho dù trong lòng đang thét gào nhưng vẫn phải tiếp tục quay phim.

Dưới ống kính của các anh quay phim, mì trong bát người nào người nấy càng ngày càng vơi.

Mục Nhan và ba đứa nhỏ còn bình thường, ăn cũng không quá nhanh, nhưng ba người Văn Sâm thì khác!

Vào lúc này, bát của họ đã thấy đáy, sau khi ăn miếng mì cuối cùng, họ còn bê bát lên, sảng khoái uống cạn nước lèo còn lại trong tô.

Khi ăn xong, cả cái bát phải gọi là sạch bong kin kít.

Cùng với đó, đĩa salad dưa đập dập trên bàn cũng hết sạch.

Ba đứa nhỏ đang ăn mì ở bên cạnh thấy vậy thì không khỏi chớp chớp đôi mắt.

Các chú ăn nhanh quá!

Sau đó cả ba lại mải mê ăn tiếp.

Ba người Văn Sâm nhìn cái bát trống không, rồi vuốt cái bụng phình to của mình, lòng đầy thoả mãn.

Ăn no nê xong thì dường như sự mệt mỏi trên người cũng bay biến sạch.

Sau đó họ lại nhớ đến bữa tối, miệng cũng vô thức chép một cái.

Mấy ngày này đúng là tuyệt vời quá đi!

Nếu như ngày nào cũng được ăn thì tốt quá.

Nghĩ vậy, ánh mắt họ nhìn Mục Nhan cũng trở nên khác đi.

Cảm nhận được ánh mắt của ba người, Mục Nhan hơi ngước mắt lên, sau đó hỏi: “Sao thế?”

“Chỉ là tôi nghĩ rằng ai mà cưới được cô thì cuộc sống ấy đúng là tuyệt quá! Ít nhất cũng phải béo lên mười cân đấy!” Văn Sâm nói rồi nhìn sang ba đứa nhỏ đang cầm giấy lau miệng, anh ta trêu chọc: “Bố các cháu có béo không?”

Đương nhiên Văn Sâm đang đùa, anh ta cảm thấy rằng người bố có thể cùng Mục Nhan sinh ra ba đứa nhóc này, thì chắc chắn ngũ quan không tệ.

“Không béo ạ.”

“Chú còn chẳng đẹp trai bằng bố cháu.”

“Bố cháu đẹp trai, rất nhiều người gọi bố là nam thần.”

Ba đứa nhỏ vừa nghe thấy câu hỏi của Văn Sâm thì lập tức kích động phản bác lại.

Bố của chúng là đẹp trai nhất! Điều này được rất nhiều người công nhận! Chúng cũng nghĩ như thế!

Còn Văn Sâm vừa nghe thấy vậy thì ngay lập tức vui cười, bố của chúng đẹp trai hơn anh ta thật sao?

Nhưng mà ngay sau đó, anh ta lại nghe ra một điều từ trong lời của ba đứa nhỏ.

Nam thần?

Cách gọi này đã cho thấy rõ được một vấn đề.

Thế nên… chồng của Mục Nhan cũng là người trong giới giải trí ư?

Suy nghĩ này bỗng loé lên trong đầu Văn Sâm nhưng sau đó Văn Sâm cũng không nghĩ nữa, anh ta lại nhớ ra đây là chương trình giải trí nên nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, lấy một chủ đề khác để trêu bọn trẻ.

Ba đứa nhỏ bị trêu cười ầm cả lên, phòng bếp vang lên tiếng cười khanh khách của trẻ con như một bài hát thanh tao tinh tế.

Đến cả Quý Lâm Uyên ở bên cũng cũng nghĩ thầm trong lòng rằng nếu như bây giờ để Văn Sâm biết bố của chúng lại là Diệp Hoài Cẩn thì có lẽ anh ta sẽ bị giật mình ngay!



Còn về Liễu Dư An, anh ta nhớ đến tin tức trong giới giải trí gần đây, nhìn ba đứa nhỏ sinh ba thì bắt đầu có chút suy tư.

Mục Nhan nghe thấy ba đứa nhỏ nói thì ánh mắt cũng chỉ hơi khựng lại một lát rồi nhanh chóng khôi phục bình thường. Dù sao thì bị phát hiện cũng là chuyện một sớm một chiều, cho dù có lộ trong lời nói cũng chẳng sao.

Bây giờ không nói thì cũng chỉ lộ tẩy chậm hơn một chút mà thôi.

Sau khi qua vấn đề này, người nào người nấy thu dọn bát đũa, sau khi rửa sạch sẽ thì quay về phòng nghỉ trưa.

Sau khi về phòng, Mục Nhan lập tức tắm cho bọn trẻ.

Tắm rửa xong thì mê man thiếp đi với ba đứa nhỏ.

Giấc ngủ kéo dài tới tận bốn rưỡi.

Mục Nhan bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức mình đặt.

Ấn tắt chuông xong thì Mục Nhan rời giường.

Vốn dĩ là cô định rời đi cẩn thận một chút, ấy thế mà Mục Nhan vừa cử động thì lông mi vừa dày vừa cong của ba đứa nhỏ đã động đậy, sau đó chúng đưa cái tay mập mạp của mình lên dụi mắt rồi lần lượt gọi Mục Nhan.

“Mẹ ơi~”

“Ôm con đi~”

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ba đứa nhỏ đều bắt đầu làm nũng.

“Được.” Mục Nhan cưng chiều đáp lại, ôm từng bé một bắt đầu từ Diệp Vũ Thánh ở ngoài cùng.

Sau khi ôm hôn, ba đứa nhỏ đều tỉnh táo hơn hẳn, chúng nhìn Mục Nhan rồi nở nụ cười nhẹ.

“Tỉnh táo chưa?” Mục Nhan hỏi.

Ba cái đầu nhỏ gật lia lịa ngay tức khắc.

Chỉ có Diệp Vũ Hành nhỏ nhất không nhịn được ngáp một cái sau khi gật đầu, rồi ngại ngùng cười một cái.

Nhìn từng cử chỉ hành động của chúng, lòng Mục Nhan ngay lập tức mềm nhũn đến mức sắp không chịu được nữa.

Sau đó cô dẫn ba đứa nhỏ vào nhà tắm rửa mặt, rồi dẫn chúng ra khỏi phòng và xuống tầng.

Sau khi anh quay phim quay cho Mục Nhan thấy được hành động của cô thì lập tức đi theo.

Vừa xuống tầng, đi vào phòng khách, ba đứa nhỏ đã nhìn thấy sữa bò đặt trên bàn.

Buổi sáng khi đến đây, ba đứa nhỏ đã thấy rồi nhưng lúc đó không muốn uống, bây giờ thì lại muốn uống nên chúng đứng ở đó không di chuyển, ba cái đầu chụm lại với nhau rồi xì xầm mấy câu, sau đó Diệp Vũ Thánh đứng ra chỉ vào sữa trên bàn và nói: “Mẹ ơi, bọn con uống được không ạ?”

“Được.” Mục Nhan gật đầu.

Đây là sữa nhà tài trợ tài trợ cho chương trình chính là để quảng cáo, bọn trẻ muốn uống thì nhất định là quảng cáo cho họ rồi.

Sau khi được sự đồng ý, Diệp Vũ Triết ngay lập tức giơ tay ra.

Sau khi trèo lên bàn, cậu tiện thể cầm bốn chai đẩy tới trước mặt mình.

Sau khi trèo xuống thì lần lượt đưa cho Mục Nhan, anh trai và em trai.

“Ngoan lắm!” Nhận lấy đồ con trai đưa, Mục Nhan xoa đầu Diệp Vũ Triết.

Các con trai đều hiểu chuyện quá! Điều này làm cô nhất thời có cảm giác thành tựu.

Sau đó, sau khi vặn mở chai cho ba đứa nhỏ rồi để chúng uống trong phòng khách, Mục Nhan tiếp tục cầm lấy nguyên liệu mà ba người Văn Sâm mang về sáng nay vào nhà bếp.

Trong phòng bếp.

Mục Nhan bắt đầu ngay vào việc xử lý nguyên liệu cần vào buổi tối.

Theo thói quen của cô, cô thích chuẩn bị hết tất cả các nguyên liệu xong mới bắt đầu nấu nướng.

Mục Nhan cầm đống đồ này đi đến bên bồn rửa bắt đầu rửa sạch.

Vào lúc này, ba đứa nhỏ uống hết sữa cũng đi vào.

Chúng nhìn thấy Mục Nhan ở bên bồn rửa thì lắc lư cái mông đi qua.

“Mẹ ơi, con giúp mẹ nhé.” Vừa nói Diệp Vũ Thánh đã đến bên cạnh Mục Nhan, chiếm trọn vị trí bên trái của cô.

Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng đi qua.

“Mẹ rửa xong thì các con giúp mẹ đặt rau đã rửa sang bên kia được không?” Có lẽ nước này là nước suối nên khi chạm vào thì lạnh buốt, không hợp cho trẻ con chạm vào.

“Ừm… Vâng ạ.” Ba đứa nhỏ lần lượt đáp lại, nhìn dòng nước lưu luyến không rời.

Mục Nhan nhìn ra ngay, ba bánh bao nhỏ này rõ ràng là muốn nghịch mà!

Lắc đầu, Mục Nhan tiếp tục công việc trong tay.

Sau một lúc, mấy nguyên liệu cơ bản đều đã rửa xong.

Bọn trẻ vẫn đang bận rộn ở phía sau Mục Nhan, chúng đặt mấy món đồ lên bàn rồi xếp ngay ngắn.

Mục Nhan khen chúng xong thì bắt đầu chia các nguyên liệu cần có cho năm món, đồng thời cô nhân cơ hội này dạy ba đứa nhỏ.

“Đây là cái gì?”

“Cà rốt ạ ~”

“Cái này thì sao?”

“Nấm hương ạ~”

“…”

Cô vừa dạy, vừa chia xong hết tất cả các nguyên liệu.

Món chay ngũ sắc: Cà rốt, khoai mỡ, hạt ngô, đậu Hà Lan, ớt xanh.

Đậu phụ Ma Bà: Đậu phụ, thịt bò xay.

Miến xào thịt: Miến, thịt lợn xay, nấm hương.

Gà Cung Bảo: Đùi gà rút xương, trứng gà, lạc.

Tôm sốt cay: Tôm trắng tươi, khoai tây, cần tây, lạc.

Sau khi các nguyên vật liệu xếp loại xong là đủ các loại gia vị.

Gia vị: Dầu, muối, hạt nêm, xì dầu, dầu mè, rượu nấu, đường, giấm thơm, nước tương, tàu xì*.

(*) tàu xì (豆豉): sản phẩm làm từ đậu nành đen.

Phụ gia: Hành, gừng, tỏi, bột ngô, ớt đỏ, ớt khô, bột tiêu, vừng.

Dưới sự “giúp đỡ” của ba đứa nhỏ, sau khi Mục Nhan chuẩn bị đầy đủ, xếp ngay ngắn các nguyên liệu và gia vị xong thì ở bên ngoài vang lên tiếng động.

Ba người Văn Sâm, Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên đang đi vào.

Khi nhìn thấy Mục Nhan và ba đứa nhỏ, ba người hơi sửng sốt trong giây lát.

Sau khi thấy Mục Nhan đã chuẩn bị xong xuôi thì ngay lập tức họ càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Để một mình người phụ nữ như Mục Nhan và ba đứa trẻ làm hết rồi thì rõ ràng là họ vô dụng quá!

“Có gì cần chúng tôi làm không?” Quý Lâm Uyên nhìn nguyên vật liệu trước mặt của Mục Nhan, mở miệng đầu tiên.

“Đúng vậy. Nếu chúng tôi chẳng làm gì thì lát nữa ăn cũng không yên lòng lắm!” Văn Sâm cũng nói theo, sau đó đẩy đẩy Liễu Dư An đang yên lặng ở bên cạnh: “Anh nói có đúng không?”

“Ừm.” Liễu Dư An gật đầu.

Thấy vẻ ngại ngùng của ba người, Mục Nhan nghĩ một lát rồi nói: “Một người nhóm lửa, một người giúp tôi một tay, người con lại giúp tôi trông ba đứa nhỏ, được không?”

Mục Nhan nghĩ đến khi nấu ăn mình rất tập trung nên cô phân chia công việc ngay.

Cô sợ lát nữa khi nấu cơm sẽ không để ý được ba đứa nhỏ, có một người giúp trông nom thì cô cũng yên tâm hơn một chút.

Ngay tức khắc ba người đều bày tỏ không thành vấn đề nhưng mà còn về việc ai nhóm lửa, ai giúp một tay, ai trông bọn trẻ, thì ba người lại bắt đầu tranh giành. Cuối cùng quyết định bằng cách rút thăm.

Vừa quyết định là mọi người bắt tay hành động ngay.

Liễu Dư An nhóm lửa, Văn Sâm giúp một tay, Quý Lâm Uyên trông trẻ con, Mục Nhan nấu nướng.

Món đầu tiên Mục Nhan muốn nấu là tôm sốt cay.

Trong lúc Văn Sâm ở một bên gọt vỏ khoai tây, Mục Nhan đang cắt râu tôm và càng tôm tươi, sau đó dùng dao mở lưng tôm ra để loại bỏ đường tiêu hoá của nó, hai ba cái là đã xử lý sạch sẽ một con tôm.

Con này rồi lại tới con khác, khi Văn Sâm gọt vỏ khoai xong thì đúng lúc Mục Nhan đang ướp tôm bằng rượu nấu kết hợp thêm một chút muối.

Sau khi đặt tôm đang ướp sang bên cạnh, Mục Nhan tiếp nhận lấy khoai tây, cô cực kỳ thành thạo cắt thành dải có kích thước đều đặn, sau đó thì loại bỏ hạt và gân của ớt đỏ rồi cắt thành dải, cần tây và ớt khô thì được cắt thành khúc.

Có thể nói tất cả thao tác đều như nước chảy mây trôi.

Mà khi nhìn cả quá trình, trong lòng ba người đều khâm phục Mục Nhan.

Mặc dù đồ ngọt buổi sáng và mì nước lèo trong buổi trưa đều đã chứng minh được năng lực đầu bếp của Mục Nhan, thế nhưng khi tận mắt nhìn thao tác dứt khoát lưu loát của đối phương thì họ vẫn không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Lúc này, ba đứa nhỏ nhìn hành động của Mục Nhan thì bắt đầu hào hứng vỗ tay.

Mục Nhan nghe thấy âm thanh này, cô cười với bọn trẻ xong lại nhìn về phía Liễu Dư An ở sau bếp: “Bắt đầu nhóm lửa được rồi.”

Liễu Dư An vừa nghe thấy vậy thì hành động ngay. Do đã có kinh nghiệm lúc trưa nên lửa được nhóm lên rất nhanh.

Rất nhanh sau đó chảo cũng đã nóng lên.

Vừa nóng thì Mục Nhan cho dầu vào chảo, khi hơi bốc khói thì cho tôm đã ướp qua và được trộn đều với bột ngô vào dầu, chiên đến khi vàng đều thì vớt ra, để ráo dầu.

Tiếp đó cô bỏ khoai tây vào chiên chín rồi cũng vớt ra để ráo dầu.

Lúc này, Mục Nhan vớt dầu trong chảo ra để lại một ít, đợi nổi bọt thì cho tỏi lát, gừng lát và ớt khô xào thơm rồi cho cần tây cắt khúc và ớt đỏ cắt khúc vào, cho thêm tôm và khoai tây đã chiên vào xào đều, cuối cùng bỏ muối, hạt nêm, xì dầu và đường vào rồi đảo đều.

Xào chín thì vớt ra đĩa. Thêm chút dầu vào chảo, thêm ớt, dầu mè, lạc và hạt vừng, sau khi xào lên khói thì dùng cái muôi to múc rưới lên tôm.

Xèo xèo xèo~

Dầu rưới lên tôm ngay lập tức bốc hơi nóng, hương thơm mang theo vị ớt thoang thoảng.

Tôm sốt cay đã xong!

“Thơm quá đi!” Cậu nhóc háu ăn Diệp Vũ Triết nhìn đĩa tôm đã không nhịn được thốt lên.

Hai cậu nhóc con lại cũng gật mạnh đầu bày tỏ sự ủng hộ của chúng với mẹ mình.

Vào lúc này Văn Sâm đã nuốt nước miệng và nói: “Tôi không kìm chế được muốn nếm thử rồi đây này!”

“Chú Văn Sâm, không được nếm, mẹ cháu từng nói phải đợi mẹ làm xong hết mới được ăn.” Diệp Vũ Triết vừa nghe thấy vậy thì nói lại ngay.

Văn Sâm nghe xong thì phục hồi tinh thần, nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Vũ Triết, anh ta trợn mắt rồi nói: “Mẹ cháu nói với cháu như thế, tức là trước đây cháu từng ăn rồi à?”

Vừa nhìn khuôn mặt cậu nhóc thì đã biết đây rõ ràng là làm việc đó nhiều lần rồi.

Diệp Vũ Triệu bị Văn Sâm nói trúng tim đen, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc đỏ bừng.

Văn Sâm thấy vậy thì bật cười không một chút khách sáo.

“Ha ha ha~”

Đúng là đáng yêu ghê! Làm người ta cứ muốn trêu chọc mãi thôi!

“Hừ! Chú Văn Sâm đáng ghét.” Nói xong, Diệp Vũ Triết không thèm để ý tới Văn Sâm nữa. Còn Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đương nhiên là đứng cùng chiến tuyến với em trai/ anh trai của mình.

Nhìn dáng vẻ ba đứa nhỏ tức giận với mình, Văn Sâm vuốt vuốt mũi.

Văn Sâm đang định nói gì đó để lấy lại hình tượng trong mắt ba đứa nhỏ thì Mục Nhan đã chuẩn bị nấu đến món thứ hai, vì thế anh ta chỉ có thể chạy sang giúp đỡ ngay.

Gà Cung Bảo, miến xào thịt, đậu phụ Ma Bà, món chay ngũ sắc.

Mục Nhan cũng làm bốn món tiếp theo cực kỳ nhanh gọn dứt khoát, cả căn phòng ngập trong hương thơm của đồ ăn.

Mà Mục Nhan cũng chẳng ngừng động tác trên tay lại, cô dùng những nguyên liệu còn thừa làm một bát canh hầm.

Sau khi bê canh lên bàn, Mục Nhan quay lại bàn bếp, lấy dưa chuột, cà rốt rồi bắt đầu tỉa thành hình hoa, tỉa xong thì lại bày ra đĩa.

Bày đĩa xong, năm món mặn một món canh của Mục Nhan cũng chính thức hoàn thành.

Năm món mặn một món canh để trên bàn ngay lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, vì trông chúng thật sự quá đẹp mắt!

Các thợ quay phim đã không thể kiềm lòng được mà quay cận cảnh, quay từ mọi góc độ.

Ba đứa nhỏ và ba người Văn Sâm cũng đứng quay quanh món ăn, kinh ngạc nhìn món ăn có thể được xem là tác phẩm nghệ thuật,

Mục Nhan nhìn vẻ trầm trồ của mọi người thì cũng thở phào.

Điều cô hy vọng chính là cố hết sức để làm ra món ăn thơm ngon đẹp mắt, có vẻ như hôm nay cũng khá thành công nhỉ?

Vào lúc này, ba đứa nhỏ nhìn xong thì lắc lư cái mông chạy đến trước mặt mẹ, sau đó bảo Mục Nhan ngồi xổm xuống.

Mục Nhan theo lời ngồi xổm xuống, sau đó lập tức ba đứa nhỏ bèn chu môi hôn lên má Mục Nhan một cái.

“Mẹ ơi, mẹ giỏi quá~”

Bọn trẻ nói rất nghiêm túc, trông vẻ mặt chúng cũng cực kỳ tự hào.

Đồ ăn mẹ làm ra rất đẹp, cực kỳ đẹp!

“Cảm ơn các cục cưng của mẹ.” Mục Nhan cũng lần lượt hôn lên trán chúng.

Ngay lúc các mẹ con đang ôm hôn thắm thiết thì cửa phòng bếp vang tiếng gõ, bỗng nhiên có một bóng người đứng ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play