"Con nói cái gì?” Mẹ Lận Đông Hà đứng bật dậy, bà ấy thoạt nhìn rất kích động.
Đã hơn một năm nay bà ấy luôn hi vọng Lận Đông Hà sớm có con, còn muốn dẫn đứa con dâu này đi khám, nhưng mà cô ta luôn từ chối.
Hiện giờ đã biết, hóa ra lúc trước bọn họ từng có con nhưng mà phá đi, chẳng trách luôn không chịu tới bệnh viện với bà ấy.
Lận Đông Hà nói: "Đó đều là chuyện quá khứ, chuyện này không thể hoàn toàn trách là lỗi của cô ấy được."
Anh ta quá xúc động, cũng có lỗi.
Mà Tần Duyệt Duyệt nắm chặt tay nói:
"Là Tô Tô nói với mọi người đúng không? Cô ta chính là không muốn con sống tốt, luôn muốn phá hạnh phúc của con. Lúc trước nếu không phải cô ta tới, con và Đông Hà sẽ không ở bên nhau. Chuyện này không phải là lỗi của bọn con, có sai cũng là cô ta sai."
Cuối cùng Lận Đông Hà không nhịn được, nói: "Em đang nói cái gì thế, chuyện của chúng ta đâu liên quan tới cô ấy?"
"Vì sao mỗi lần em nhắc tới cô ta anh đều không vui, đừng nói với em thật ra anh đã sớm coi trọng cô ta có phải không?"
Tần Duyệt Duyệt cũng không nhịn được, hôm nay cô ta đã nhịn quá nhiều.
Lận Đông Hà đứng dậy, phẫn nộ nói:
"Mỗi lần có việc đều là Tô Tô nói em ở sau lưng, sao em không nghĩ em nói linh tỉnh về người ta bao nhiêu, còn khiến cô ấy bị trường học sa thải."
"Cái gì, cô Tô bị sa thải là chị giở trò sao?" Quan Chấn Đông cũng đứng dậy, anh ta vẫn luôn có ấn tượng tốt đối với Tô Tô, nhưng không ngờ tới cô đột nhiên bị sa thải.
Vốn cho rằng bọn họ muốn sinh đứa thứ hai mới lựa chọn như thế, không ngờ tới vậy mà do chị dâu mình gây ra.
"Vì sao các người đều nói chuyện giúp cô ta, em mới là người thân của mọi người."
Tần Duyệt Duyệt giống như sắp hỏng mất kêu tO:
"Nếu mọi người thích cô ta như vậy, vì sao không để cô ta làm con dâu đi."
Sau khi cô ta nói xong những lời này thì Lận Đông Hà la lên một câu: "Đủ rồi."
Anh ta đột nhiên đứng dậy, nói: "Cô về nhà äi."
"Vì sao bắt em về nhà, từ lúc kết hôn đến nay em vẫn luôn nhường anh, chịu đựng cả nhà anh, nhưng lần nào cũng vì lời nói của người ngoài mà đứng ve phía người ngoài, em cũng có tự tôn. Một khi đã như vậy, em nhường vị trí này cho cô ta, anh cũng muốn như thế đúng không?"
Bốp!
Lận Đông Hà kích động tát Tần Duyệt Duyệt một cái, vô cùng lạnh lùng nói:
"Cô đủ rồi đấy, vì sao lần nào cũng phải kéo người ta vào, tôi căn bản không có ý nghĩ gì với cô ấy, tư tưởng của cô quá xấu xa. Tôi thật sự nhịn cô đã lâu, vì sao cuộc sống của mình lại cứ kéo những người khác vào, cuộc sống của cô hiện giờ không tốt ư, có phải có chút quá hay không."
"Các người còn không phải bắt nạt tôi không có người nhà mẹ đẻ che chở sao, bắt nạt tôi không có thân phận địa vị."
"Tô Tô cũng không có, cô ấy thậm chí còn là cô nhi, trước đây cô tự mình cố gắng tự lập, bây giờ cô ích kỷ đến đáng sợ. "
"Đáng sợ không phải là anh còn cưới sao? Tôi nói cho anh biết Lận Đông Hà, hiện giờ tôi không tốt như Tô Tô anh cũng phải chịu, bởi vì tôi mới là vợ của anh không phải cô ta."
"Được rồi, đừng ở đây cãi nhau nữa, cút đi." Lãnh đạo Quan thật sự không chịu nổi, bốp một tiếng ném đũa đuổi người.
Mà Lận Đông Hà cầm lấy áo khoác rời đi, hoàn toàn không để ý tới Tần Duyệt Duyệt vô cớ gây rối.
Sau đó từ ngày ấy, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Lận Đông Hà không trở vê nhà, vậy mà Tần Duyệt Duyệt cũng muốn làm ra sự nghiệp cho riêng mình.
Cô ta học Tô Tô làm nhà xưởng, cầm tiền lúc trước của Lận Đông Hà làm một xưởng khăn giấy.
Ảo tưởng chỉ cần nhà xưởng này có thành tích, sẽ khiến Lận Đông Hà và Tô Tô nhìn cô ta với ánh mắt khác xưa.
Nhưng mà nhà xưởng đâu dễ mở như thế.
Hơn nữa một người phụ nữ như cô ta còn dễ bị hố, chưa đến nửa tháng đã bị hố mấy ngàn.
Tần Duyệt Duyệt rất tức giận, nhưng chuyện này cũng không có gì, hiện giờ cô ta có tiền.
Chỉ cần mở miệng Lận Đông Hà sẽ cho, nhưng mà người sẽ không thấy bóng dáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT