"Các cậu còn không phải là sợ cô ta sao, sợ người phía sau cô ta, tôi nói cho các cậu biết, căn bản không cần phải sợ cô ta." Tần Duyệt Duyệt thẳng lưng, luận về hậu trường, cô ta cứng hơn Tô Tô.
"Tôi biết cô không sợ, nhưng chúng tôi sợ. Hơn nữa không có cô, chúng tôi sẽ đi tìm cô Tô gây phiền phức sao? Cái gì mà nhận rõ, cô Tô người ta căn bản không làm gì chúng tôi. Là cô luôn nói linh tỉnh về cô ấy bên tai chúng tôi, mới khiến chúng tôi sinh ra thành kiến đối với cô ấy." Cuối cùng Trình Quốc Đống bình tĩnh nói ra một số lời xem như còn lý trí.
"Tôi không bảo các cậu làm øì, là các cậu tự mình đi tìm cô ta gây phiền phức, tôi còn từng khuyên nhủ các cậu."
Tần Duyệt Duyệt nói không sai, cô ta thật sự từng biểu hiện như vậy.
Chuyện này khiến mọi người đột nhiên có cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ, mà một sinh viên nữ nói:
"Trước đây tôi cảm thấy xuất thân của cô không tốt, nghèo, nhưng không ngờ tới cô khiến người ta ghê tởm như vậy. Nói chuyện với loại người như cô, đều khiến người ta cảm thấy có mùi thối."
Sau khi nói xong, thì tức giận xoay người rời đi.
Nhưng mà lại nhìn tới cuối cùng có một người đàn ông đang đứng, gương mặt anh ta rất tuấn tú còn cao lớn, toàn thân tràn ngập hương vị của người có địa vị cao.
Mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn không chút cẩu thả, thoạt nhìn có dáng vẻ thư sinh.
Nhưng ánh mắt thì vô cùng đáng sợ.
Cô ta không quen biết, cho nên nghiêng người tránh đi, nhưng vì động tác này của cô ta mà mọi người đều nhìn về phía người đàn ông kia.
Tần Duyệt Duyệt kinh hãi đến mức ngẩn ra, sau đó nói: "Sao anh lại ở đây?"
Lận Đông Hà không nói câu nào, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, nói: "Về nhà đi."
Anh ta được Tô Tô gọi tới, nói là cho anh ta xem trò hay.
Sau đó anh ta tới, cũng ở bên ngoài nghe được mọi chuyện.
Hóa ra người phụ nữ này có tâm cơ như vậy, anh ta không ngờ tới mọi chuyện là cô ta giở trò ở sau lưng.
Kết quả hiện giờ biến thành như thế, anh ta không dẫn người đi còn ở lại đây bị ăn mắng sao?
Tần Duyệt Duyệt không nói câu nào chỉ có thể im lặng đi theo Lận Đông Hà rời đi, mà Lận Sơn còn ở phía sau nói:
"Anh hai, chị dâu em nói, đoạn ghi âm này mang về chị ấy sẽ xóa, bảo anh không cần lo lắng chị ấy sẽ cầm đi cho nhà anh nghe."
"Có phải Tô Tô muốn tôi vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trước mặt người khác hay không." Tần Duyệt Duyệt nghiến răng nói, gương mặt cô ta bị tức đến vặn vẹo.
Lận Sơn ném bút ghi âm kia, nói: "Không, là tự cô khiến cô không dám ngẩng đầu."
Cậu ta nhìn thoáng qua Lận Đông Hà nói: "Anh hai, đưa cô ta đi đi, sau này nhà chúng ta có chuyện øì anh tới đừng dẫn theo cô ta."
Lận Đông Hà không trả lời, chỉ nói với Tần Duyệt Duyệt còn đang đứng: "Đi thôi."
Tần Duyệt Duyệt đi theo anh ta ra ngoài, vô cùng sợ hãi đối với thái độ coi như chuyện không liên quan tới mình này.
Không khỏi hỏi: "Không phải là hôm nay về nhà sao, nghe nói là sinh nhật mẹ. "
"Ừm."
Lận Đông Hà đi xe đạp tới, anh ta không nói nhiều trực tiếp kéo Tần Duyệt Duyệt vê nhà họ Quan.
Người nhà họ Quan chuẩn bị một bàn đồ ăn, mọi người nhìn có vẻ rất vui.
Mà lần này Tần Duyệt Duyệt trở về mọi người đối xử với cô ta cũng tạm, lãnh đạo Quan còn hỏi:
"Con được phân tới đơn vị nào?"
Tần Duyệt Duyệt cười nói: "Trong trường học còn đang sắp xếp, con nghĩ có lẽ còn phải đợi thêm một thời gian."
Cô ta nói như vậy cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Quan Chấn Đông ở bên cạnh nghe xong nói:
"Không đúng, tôi nghe nói chị được phân tới bảo vệ môi trường, nhưng mà chị không đồng ý nên kéo dài tới tận bây giờ. Hơn nữa ngày hôm qua khi tôi đi học còn nghe nói bộ phận bảo vệ môi trường đã trả tư liệu của chị về, nghe nói là nghe được tiếng gió gì đó."
Lãnh đạo Quan nói: "Tiếng gió gì?"
"Có người nói tác phong của chị ta có vấn đề, trước khi kết hôn đã ở bên anh cả con còn phá thai"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT