"Thật vậy sao, em rất muốn bây giờ dọn qua luôn. Nơi này nhỏ như thế trẻ con người lớn đều chịu tội, em và mẹ đã nhiều ngày không được ngủ ngon, con trai của anh bọn em mới ngủ thì thằng bé tỉnh, sau đó ầm ï đánh thức luôn cả hai người." Tô Tô chỉ đứa bé trên giường oán giận.

"Đứa bé nhỏ như vậy, nhịn một thời gian sẽ tốt hơn." Mấy ngày nay mẹ Lận thật sự không ngủ ngon, trên gương mặt tràn ngập tiều tụy.

Nhưng mà bà ấy là tới giúp chăm sóc đứa bé, cho nên không có câu oán hận.

Dù sao cháu nội mới hiếm lạ, cơ thể khỏe mạnh thì mạnh hơn mọi thứ.

Nhưng con dâu hiếu thắng, cho dù thế nào cũng phải mua căn nhà to, ở căn nhà to, bà ấy không có cách nào, quan trọng nhất là người ta thật sự có tiền.

Hơn một ngàn tệ nói lấy ra là lấy ra, ngay cả hiện giờ con trai thứ hai nhà bọn họ cũng có mấy trăm tệ, mẹ Lận cảm thấy tốt nhất mình đừng lo thì hơn.

Quản cũng không quản được, dù sao có thể làm chuyện lớn là được.

"Hay là hôm nay anh trông đứa bé hai người ngủ đi?" Lận Xuyên nhìn thấy vợ mình và mẹ già mệt như thế thì nhfu mày, sao đứa nhỏ này khiến người ta chịu khổ như thế.

"Vậy cũng phải có phòng riêng cho anh ở mới được." Tô Tô trừng anh một cái nói.

Lận Xuyên gãi đầu, nói: "Vậy anh tìm người đi thu dọn, tranh thủ một buổi chiều dọn xong, sau đó chúng ta dọn vào."

"Qua ở cữ hãy nói, đứa bé cũng không thể trúng gió." Mẹ Lận biết tính tình con trai mình gấp gáp, nhưng không thể gấp như thế.

"Không sao, con lái xe tới trước cửa, sân bên kia cũng có thể lái xe vào, không có gió gì thổi dâu."

Lận Xuyên quả quyết nói.

Tô Tô còn quyết đoán hơn anh, nói: "Đợi thêm một tuần di trong tuần này anh tìm người làm giường đất ở tầng một, lại thêm ít củi và than gì đó. Sau đó chuẩn bị phòng bếp thật tốt cho em, đồ của chúng ta không nhiều lắm dùng xe có thể dọn tới trước, cuối cùng lại đón ba mẹ con bọn em."

"Được, hai người ở nhà đợi, anh đi tìm người sửa lại." Lận Xuyên nói làm là làm, chỉ hai bước đã đi tới cửa nhà.

"Quay lại." Tô Tô vội vàng gọi một tiếng.

Lận Xuyên lập tức xoay người trở về, nói: "Còn có chuyện gì à?"

"Anh còn chưa ăn cơm đâu."

"Ồ, đúng vậy, ăn cơm gì." "Cháo." Tô Tô trừng anh một cái, lúc này còn có thể có cơm gì, chỉ có thể ăn cháo.

Lận Xuyên nghĩ thấy cũng phải, một cái bếp không thể làm thêm món khác.

Hơn nữa cũng không thể bọn họ ăn ngon vợ anh thì ngồi một bên nhìn, như vậy đáng thương biết bao.

Ăn cơm xong anh lại đi làm việc, còn tìm hai chiến hữu nghỉ tới giúp đỡ.

Đám đàn ông làm rất nhanh, một buổi chiều đã làm xong giường đất, còn thu dọn xong phòng bếp.

Sau đó lại đốt lửa, khiến cả nhà đều ấm áp hơn.

Lại sau đó là mở cửa sổ thông gió, buổi tối khi rời đi thì đóng lại, như vậy không khí trong phòng sẽ tốt hơn nhiều.

Lại thu dọn giường và ngăn tủ, trên cơ bản không có việc lớn gì.

Lận Xuyên quyết định buổi tối mỗi ngày có rảnh tới đây nhìn một cái, dọn dẹp một chút, thậm chí dựa theo dặn dò của vợ mà treo cái rèm gì đó lên, còn ga trải giường chăn gối cũng mua mới, làm thì không kịp nữa.

Lúc trước bọn họ ngủ trên giường 1m5, rất nhỏ.

Hiện giờ là 1m8, phải mua chăn đệm dài một chút.

Trong tay Lận Xuyên có ít tiền, anh đi ra ngoài mua đều là chăn đệm ở xưởng may làm đồ quân dụng, dù sao anh đã quen với màu này.

Đợi làm xong mọi việc, một tuần đã trôi qua.

Tô Tô và mẹ Lận cũng thu dọn đồ đạc trong nhà, chỉ đợi Lận Xuyên lái xe trở về vận chuyển qua.

Lận Xuyên cũng trở về từ sớm, còn dẫn theo Thường Dược Tiến.

Anh ta cũng sắp kết hôn, nghe nói nhà bên kia mua một ngôi nhà cho bọn họ cũng ở gần nhà mới của Tô Tô, tuy không to như nhà bọn họ, nhưng cũng là ba căn phòng gạch, còn có sân rộng.

Đương nhiên đây đều là Bạch Linh Linh nói Tô Tô không tới xem, cảm thấy sau này gần nhau qua lại cũng dễ dàng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play