Trải qua chuyện lúc trước anh ta vì sợ Tần Duyệt Duyệt chen chân vào công việc, cho nên quyết định tuyệt đối không mang công việc về nhà, nếu không lại có chuyện mất.

Anh ta cũng hiểu rõ, mình thật sự không ngăn cản được Tần Duyệt Duyệt hận Tô Tô, tuy không biết rốt cuộc cô ta hận cô từ đâu.

Tuy Tô Tô là người không dễ dàng buông tha cho người khác, nhưng dù sao cũng từng cứu mạng cô ta.

Tần Duyệt Duyệt còn rất vui, bởi vì cuối cùng mình cũng có nhà trong thành phố.

Tuy chỉ là hai gian phòng đất, nhưng mà có chỗ ở đã xem như không tệ.

Quan trọng là mỗi tháng Lận Đông Hà còn cho cô ta tiền, cho dù ăn uống cũng tốt hơn trong trường rất nhiều.

Nghĩ tới Tô Tô kia, đến bây giờ vẫn còn ở trong ký túc xá.

Một đứa bé cộng thêm hai người lớn, hơn nữa Lận Xuyên trở về căn bản không có chỗ ở, đâu rộng rãi như chỗ của cô ta.

Dù sao dường như mình đã vượt Tô Tô, cô ta ở nhà vừa thu dọn vừa vui sướng.

Nhưng mà không ngờ tới khi đi ra ngoài đổ rác thì thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua, anh tới một khu dành cho người giàu ở dừng trước cửa một ngôi nhà to, sau đó dùng chìa khóa mở ra.

Lận Xuyên, sao lại là anh.

Anh mở cửa ngôi nhà kia là có ý gì, chẳng lẽ?

Trong lòng cô ta có chút không cân bằng, vì thế tìm hàng xóm hỏi thăm, mới biết chủ nhân của ngôi nhà kia đến thành phố A, cho nên bây giờ đã bán đi.

Vừa hỏi hàng xóm bán cho người nào bọn họ đều nói không biết, cho nên không xác định được là bán cho đám Lận Xuyên.

Nếu thật sự bán cho bọn họ, vậy Tô Tô đạt được bao nhiêu tiền từ nhà xưởng của chồng mình.

Rõ ràng ở nhà ở cữ không làm gì, lại vô duyên vô cớ cầm đi nhiều tiền như thế, đúng là không có người nào chiếm tiện nghi nhiều như cô.

Cô ta không nóng lòng trở về mà đợi ở bên ngoài, mãi đến khi đợi Lận Xuyên đi ra thì tiến lên đón: "Anh Xuyên TỬ..."

Vốn chỉ muốn tìm hiểu có phải bọn họ đã mua ngôi nhà này hay không, đâu biết Lận Xuyên nhìn thấy cô ta thì như gặp quỷ, nhíu mày không nói hai lời chạy đi thật xa.

Cô ta căn bản không đuổi kịp, chỉ có thể tức tới mức giậm chân không có biện pháp. Mà Lan Xuyên chạy đi xa nhẹ nhàng thở ra, anh không thể đánh đồng chí nữ, đây là vi phạm kỷ luật.

Nhưng mà nhìn thấy cô ta, thật sự muốn đánh một quyền chết luôn.

Đỡ phải mẹ ở nhà mắng cô ta, vợ thì ngồi trên giường giận anh.

Hơn nữa sữa của cô càng ngày càng ít, e rằng sau này không đủ ăn.

Sau khi vê đến nhà, Tô Tô nói: "Nhà ở thu dọn thế nào rồi?"

Trước đây không cảm thấy nơi này nhỏ khó chịu như vậy, hiện giờ càng muốn ở nhà to.

Trước khi sinh đứa bé cảm thấy mọi chuyện có thể kiên trì, một tháng này sẽ trôi qua nhanh thôi.

Đâu biết ở một thời gian mới biết là khó, mỗi ngày đứa bé tắm rửa đồ trong nhà đều không đủ dùng.

Chỉ có thể phơi ở bên ngoài, nhưng mà nơi công cộng luôn cảm thấy ngày nào đó sẽ có người tới phàn nàn.

Còn có việc nấu cơm, bởi vì Tô Tô ăn cơm ở cữ, mỗi ngày mẹ Lận phải làm mấy lần, dù sao không thể để mọi người ăn cháo theo cô được đúng không?

Sau đó một bếp thì hơi ít, không đủ dùng.

Cho nên Tô Tô đưa tiền dư trong nhà cho Bạch Linh Linh, cũng khoảng hơn 1500. sau đó cầm lấy chìa khóa nhà trước để bọn ho thu dọn đồ chuyển vào.

Đợi ở cữ qua đi thì nhất định chuyển nhà.

Người nhà kia cũng đồng ý, vì thế cuối tuần Lận Xuyên trở về thu dọn.

Mới vừa đến nhà Tô Tô lại hỏi: "Thu dọn thế nào, trong nhà có bẩn không, bếp có thể sử dụng không?”

"Bếp dùng tốt, anh đã nhóm lửa dùng thử. Khu đó thì dùng sưởi ấm chung, mỗi năm tháng 10 phải nộp 20 tệ, rất đắt. Nhưng mà anh đã hỏi thăm rồi, nhà ở ấm áp, anh định làm giường đất ở chỗ tầng một, dù sao cũng rộng rãi. Những thứ khác đều chuẩn bị xong, đồ nhà bọn họ đều không chuyển đi, nói là để cho chúng ta dùng." Lận Xuyên vừa rửa tay vừa nói tình hình ở nhà mới, cuối cùng tổng kết một câu: "Anh cảm thấy sưởi ấm hai ngày là có thể ở. Dù sao nhà mới để đó không lâu, cũng không có nhiều hơi ẩm lắm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play