"Em cảm thấy anh ta không có lựa chọn, cưới nàng dâu như vậy luôn bị cô ta xem thường. Nếu không rời khỏi thôn có khả năng cả đời này anh ta đều không có cơ hội, là đàn ông anh ta làm như vậy rất bình thường."

Tô Tô xoa eo mình nói.

Lận Xuyên nhíu mày, hiện giờ anh cũng coi như nhìn thấu Tần Duyệt Duyệt.

Dã tâm của người phụ nữ kia rất lớn, nhưng cuối cùng chỉ muốn thỏa mãn trái tim hư vinh của mình.

Nói là vươn lên, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới việc vươn lên.

Nàng dâu của mình mới thật sự là vươn lên, muốn thứ gì thì tự mình tranh thủ, kiên quyết không dựa vào đàn ông.

Nhưng mà không được người phụ nữ của mình dựa vào, dường như cũng không tốt lắm.

Anh cảm thấy mình không có cảm giác an toàn, tuy hiện giờ đã có con, nhưng cô thật sự quá lóa mắt, nhỡ đâu có tâm tư khác gì đó thì làm sao bây giờ?

Đều khiến người ta sầu lòng.

Sao làm đàn ông khó như thế. "Cậu ta tự tìm.”

Sau khi Lận Xuyên nói xong lại hỏi: "Vợ à, ngày đó em mặc gì, có cần anh giặt cho không?"

"Cần." Vốn là không cần, chỉ cần đặt trong ba lô một ngày lấy ra là được.

Nhưng mà cô sợ Lận Xuyên đa tâm, dù sao thứ thần kỳ như vậy người bình thường đều sẽ nghĩ nhiều.

Ít nhất hiện giờ, cô còn chưa muốn nói chuyện này ra.

Lận Xuyên giặt quần áo giúp Tô Tô, còn nói: "Đồ của em cứ đặt trong ngăn tủ là được, luôn đặt trong ba lô sẽ có nếp nhăn."

Dường như luôn cảm thấy cô sẽ cầm theo ba lô chạy bất cứ lúc nào.

"Đặt ở bên trong khá tốt, tìm cũng tiện."

Tô Tô biết biểu hiện của mình như vậy là không có cảm giác an toàn.

Thật ra đặt ở trong ngăn tủ tìm càng tiện hơn, nhưng mà cô thật sự không muốn để.

Có lẽ, đợi thêm hai năm quen thuộc cuộc sống ở nơi này là được.

Lận Xuyên cũng không ép buộc cô, nhưng trong lòng hi vọng cô có thể càng thêm yên tâm hơn một chút.

Cảm ứng giữa vợ chồng đúng là mãnh liệt hơn người khác một chút, cho nên ý nghĩ của Lận Xuyên không sai.

Nhưng mà từ trước tới nay anh vẫn luôn trầm ổn, trong lòng nghĩ có thể là vì từ nhỏ Tô Tô đã là cô nhi cho nên đều không có cảm giác an toàn với mọi thứ, vậy mình khiến cô càng ngày càng tin tưởng mình, sớm muộn gì cô cũng sẽ dựa vào mình.

Lận Xuyên dùng biện pháp trực tiếp nhất đi chinh phục một người phụ nữ, cũng là biện pháp thông minh nhất.

Hai người chuẩn bị xong thì trang điểm và mượn xe đạp tới đại viện quân khu nào đó, nơi này hơn phân nửa đều là người nhà của bộ đội, hơn nữa đều là lão lãnh đạo lão cán bộ.

Nói với cảnh vệ ở cửa một tiếng sau đó bọn họ được chỉ đường, rồi đi tới ngoài cửa nhà lãnh đạo Quan.

Nhà ông ta là một tòa nhà hai tầng, cũng không thể nói là rất to, có lẽ là hơn trăm mét vuông.

Dưới lầu hơn 50, trên lầu cũng hơn 50.

Phía sau có vườn và kho hàng nhỏ, trong sân có thể tùy ý đỗ xe.

Bọn họ dựng xe đạp gọn vào rồi gõ cửa, vậy mà mở cửa là Tần Duyệt Duyệt.

Cô ta là vợ của Lận Xuyên cho nên không có tư cách đi vào nơi này, hiện giờ cô ta là vợ của Lận Đông Hà, được mời đến là chuyện rất bình thường.

Đặc biệt là thân phận của cô ta hiện giờ xem như là vợ chồng mới cưới với Lan Đông Hà, hẳn là không chịu bài xích quá lớn mới đúng.

Cho nên, biểu cảm của cô ta hiện giờ là gì đây?

Kiêu ngạo, khoe khoang, hay là đắc ý?

Dù sao Tô Tô cảm thấy nữ chính có địch ý với cô, cũng có ý nghĩ ganh đua so sánh với cô.

Được rồi, thật ra cô cũng thường ganh đua so sánh với nữ chính, có lẽ đây chính là số mệnh của bọn họ?

"Là hai người tới à, mau vào đi, Đông Hà đều đợi hai người đã lâu." Tần Duyệt Duyệt cười bảo bọn họ tiến vào.

Ở trong ấn tượng của Tô Tô, từ trước tới nay Tần Duyệt Duyệt chưa từng lộ ra tươi cười với ai như thế, đúng là ánh mặt trời chói mắt.

Hơn nữa gần đây cô ta vẫn luôn ở trong trường học tập không làm việc nặng gì, cho nên người trắng hơn không ít, ngay cả khí sắc đều thay đổi, coi như là một mỹ nữ chân chính.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play