"Sao đoàn trưởng của các anh buồn cười như vậy." Chắc chắn là từng quỳ ván giặt đồ, sau đó lại tìm cớ cho mình, còn tìm cái cớ cao thượng như thế.
"Vợ à, rất xin lỗi." Phút cuối cùng Lận Xuyên lại dịu đàng nhận lỗi, cơn tức của Tô Tô theo gió biến mất.
Có lẽ, đây là vợ chồng già.
Nhưng mà lúc này, cô cũng coi như biết rõ máu ghen của Lận Xuyên.
Trước đây còn tưởng anh là người tương đối trầm ổn, không ngờ tới khi ăn dấm lại xúc động như thế.
Cửa...
Cuối cùng Tô Tô cũng nhớ tới cái cửa bị đá hỏng, chỉ vào cửa nói: "Anh trở về thì gây chuyện cho em, sửa trước đã."
"Vâng, tuân mệnh." Lận Xuyên lập tức ra tay sửa cửa.
Tô Tô nhìn đồ ăn đặt bên cạnh nói: "Thôi, ăn cơm xong hãy sửa, gọi Lận Hải ra đây."
"Nó đi rồi."
"Đi từ lúc nào?" "Vừa rồi."
Sau khi Lận Xuyên nói xong thì kéo Tô Tô ngồi xuống ăn cơm, sau đó hỏi một chút tình hình của Lận Hải.
Sau khi biết cậu có chỗ đi thì càng không lo lắng, rất nhiệt tình ăn cơm với vợ, mình còn uống ít rượu, sau đó thu dọn xong thì vội vàng ôm nàng dâu vào phòng.
Kết quả bị đả kích một cách vô tình.
"Em còn đang mang thai đấy, anh muốn làm gì?"
"Rất xin lỗi, anh nhất thời xúc động... Quên mất.
Tô Tô thấy anh nghẹn quá lại tắt lửa không khỏi buồn cười, sau đó lại nhỏ giọng nói bên tai anh: "Bác sĩ nói, qua ba tháng có thể nhẹ nhàng..."
Khi thấy Lận Xuyên ngây ngốc không nhúc nhích, cô không nhịn được hỏi: "Không phải là anh tịt lửa rồi đấy chứ?"
"Tịt hay không em sẽ lập tức biết ngay." Lận Xuyên vừa nghe thấy lời bác sĩ nói thì không khách sáo, nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, không chịu nổi thời gian hơi dài.
Cũng may là không làm nàng dâu của mình tới nửa đêm, ngày hôm sau hai người vội vội vàng vàng bận rộn việc của mỗi người.
Mãi đến khi tới trường học Tô Tô mới nhớ tới dường như mình không nói với Lận Xuyên mình nhận một công việc riêng, còn liên quan tới bộ đội bon ho.
Nhưng mà nghĩ lại một lát, thôi, có lẽ rất nhanh sẽ gặp mặt, hi vọng anh đừng quá giật mình mới tốt.
Cô vừa mới sắp xếp công việc xong xuôi thì bộ đội gọi điện thoại tới bảo cô chuẩn bị một chút, cô mặc một chiếc váy khiến mình trông có vẻ thời thượng đoan trang một chút, tóc buộc đuôi ngựa cao, thoạt nhìn trẻ tuổi còn thời thượng khiến người ta tin tưởng.
Nhưng mà cô là thai phụ nên không thể trang điểm, cùng lắm chỉ tô son để tăng thêm chút khí sắc, khi ăn cơm phải ngoan ngoãn lau đi.
Tuy đồ trang điểm mình mang tới đều là nhãn hiệu tương đối tốt, thông thường thai phụ đều có thể sử dụng, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Thu dọn xong thì ở cửa trường đợi đón, chỉ một lát sau một chiếc xe đỗ bên cạnh cô, sau đó một quân nhân thoạt nhìn rất thân thiện xuống xe nói:
"Là đồng chí Tô đúng không?"
"Đúng vậy."
"Hiện giờ chúng ta cần đến sân bay, có thể đi chưa?”
"Có thể."
Tô Tô không chậm trễ lập tức lên xe, sau đó vị quân nhân kia nói rõ tình hình. Phía bên cô cần cùng đồng chí Quan và mấy nhân viên quan trọng từ nước ngoài tới đến chỗ cư trú trước, sau đó cùng nhau ăn cơm, sau đó là đi tham quan bộ đội.
Chuyện này cũng không có vấn đề gì, không phải là công việc cần dùng tới thể lực.
Trước đây Tô Tô cũng từng làm một ít công việc phiên dịch, cho nên thật sự không có gì sợ hãi.
Sau khi tới sân bay, phát hiện nơi này có rất nhiều quân nhân, đều mặc đồng phục dã chiến, thoạt nhìn vô cùng uy vũ khí phách.
Nhìn thấy có xe quân tới đây, bọn họ đều làm lễ quân.
Sau đó Tô Tô xuống xe giữa vạn màu xanh, cô hơi chột dạ.
Cô hối hận hôm nay mặc màu đỏ, rất chói mắt.
Nhưng mà khi đi theo sau vị quân nhân kia cô đột nhiên ngẩn ra, dường như gặp người quen.
Sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, phát hiện đối phương ghìm súng cũng ngẩn ra.
Ngay sau đó vị quân nhân kia giới thiệu:
"Vị này chính là doanh trưởng Lận và đội ngũ của anh ấy, từ hôm nay trở đi bọn họ sẽ gần người bảo vệ các cô, sau này cô ăn ngủ nghỉ đều phải nghe cậu ấy sắp xếp."
"." Hai người đều có chút không biết nên nói gì, cuối cùng vẫn là Tô Tô vươn tay ra nói: "Doanh trưởng Lận, chào anh."
"Chào em." Lận Xuyên hành lễ quân, sau đó mới bắt tay với cô.
Tối qua còn đè nàng dâu dưới người tới xin tha, hôm nay lại phụng mệnh bảo vệ an toàn của cô, có chút hốt hoảng.
Thường Dược Tiến ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
"Không biết."
"Đoàn giao lưu lần này người tới đều là nhân sĩ tương đối quan trọng của quốc gia, nàng dâu của anh..." Sao lại trà trộn vào đây, còn lóa mắt như thế, con mẹ nó quá lợi hại.
"Không biết." Lận Xuyên cũng có chút ngốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT