Lận Hải nói: "Anh cả, có chuyện gì thì từ từ nói, em biết em không nên nằm trên giường của anh và chị dâu, nhưng mà em hơi mệt mỏi."

Lận Xuyên: "..."

Đã hiểu rõ hết mọi chuyện Tô Tô cao giọng nói: "Lận Xuyên."

"Đến đây." Lận Xuyên lập tức ném em trai lên trên giường, sau đó đứng thẳng.

Ngay sau đó anh giống như nghĩ tới gì đó chạy đến trước mặt Tô Tô, ủ rũ nói: "Vợ à anh sai rồi."

", còn biết mình sai rồi sao. Vừa mới trở về là gây chuyện ngay, anh nói một chút xem, rốt cuộc anh suy nghĩ gì thế?" Tô Tô tức tới mức không chịu được, vừa trừng anh vừa nói.

Đây là lần đầu tiên Lận Hải thấy chị dâu nổi giận với anh cả, không khỏi rời khỏi giường đứng dậy muốn khuyên.

Nhưng mà cậu không biết vì sao hai người lại nổi giận nên không biết khuyên kiểu gì, chỉ có thể ấp úng nói: "Chị dâu chị đừng tức giận, cẩn thận cháu gái em."

Tô Tô đang tức giận, nghe cậu nói như thế thì lập tức nói: "Từ bỏ, ngay cả chồng mình đều hoài nghi mình còn cần đứa bé làm gì?"

Vừa nghe thấy những lời này Lận Xuyên lập tức nghĩ tới Tần Duyệt Duyệt chảy nhiều máu còn có cháu gái nhỏ đáng thương chưa ra đời của mình, lập tức giữ chặt Tô Tô nói:

"Vợ à, em bảo anh làm gì cũng được hết, chỉ cần em đừng tức giận với anh và con, làm gì anh cũng được."

"Em không có súng."

Sao lại nói tới cảnh tượng đẫm máu rồi?

Nhưng mà cuối cùng Lận Hải cũng hiểu rõ, cậu nghĩ tới nếu cha mẹ mình cãi nhau thì tốt nhất là bọn họ đừng khuyên, ở bên cạnh khuyên thì càng khuyên đánh càng hung.

Hơn nữa, còn dễ dàng bị vạch trần bí mật.

Chị dâu và anh cả cũng là vợ chồng, nhìn dáng vẻ tốt nhất là đừng khuyên.

Cho nên cậu quyết định cơm cũng không ăn về nhà xưởng, cùng lắm thì trở về gặm bánh mì.

"Vậy chị dâu anh cả, hai người cứ cãi nhau đi, em đi trước." Nhỏ giọng không quấy rầy bọn họ, Lận Hải đóng cửa chạy lấy người.

Bên này Tô Tô còn chưa nguôi giận, mà Lan Xuyên rất chủ động nâng ván giặt đồ tới, nói: "Vợ à, thật sự không được thì anh quỳ ván giặt đồ này đi."

Các chiến hữu trong bộ đội đều nói, muốn khiến vợ mình nguôi giận biện pháp tốt nhất chính là quỳ ván giặt đồ, cô mềm lòng cơn tức sẽ nguôi đi.

Tô Tô bị anh làm cho tức tới mức trợn trắng mắt, không đợi lại nói gì thì thấy người ta quỳ gối trên ván giặt đồ.

Ván giặt đồ nhà bọn họ cũng mỏng, bị anh quỳ lên như thế phát ra âm thanh kỳ lạ, sau đó phần mặt sắt như bị biến dạng.

"Ai da, anh đứng dậy, đừng làm hỏng ván giặt đồ của em."

Phải nên đau lòng đầu gối của anh chứ, vì sao lại đau lòng ván giặt đồ?

Lận Xuyên biết mình sai, vì thế đứng một bên giải thích:

"Anh trở về thấy trong nhà có dấu vết đàn ông từng tới, rượu của anh bị người ta uống, tủ giày còn có giày của đàn ông, sau đó..."

Anh lập tức nghĩ nhiều, đặc biệt là khi hút thuốc phát hiện bên ngoài có dấu vết có người từng hút thuốc.

Tô Tô trợn tròn mắt: "Đó là hai em trai của anh tới đây, nghi thần nghi quỷ, anh không tin em như thế à?"

"Không, anh tin tưởng em." Nhưng mà không tin người đàn ông khác.

"Vậy anh hỏi thẳng ra là được, đột nhiên xông tới bắt gian là có ý gì?"

"Lần sau anh nhất định hỏi thẳng."

Thái độ nhận sai của Lận Xuyên rất tốt, nhưng mà nhìn nàng dâu của mình dường như còn chưa nguôi giận.

Vì thế anh tiến lên ôm cô, trực tiếp cho một nụ hôn dài, cuối cùng nói bên tai cô: "Anh nhớ em."

Hơn một tháng không gặp vợ chồng bị trêu chọc như thế cũng hết giận, Tô Tô vừa thở dốc vừa tan tác phòng tuyến, nói:

"Nếu lại có lần tiếp theo, em nhất định không tha cho anh, bắt anh quỳ ván giặt đồ một tuần."

"Được được."

"Quỳ ván giặt đồ có cảm giác øì?" Làm như đây là chuyện đáng kiêu ngạo lắm ấy.

"Đoàn trưởng của bọn anh nói, chiến sĩ chưa từng quỳ ván giặt đồ không phải là chiến sĩ hoàn chỉnh." Cho nên cuối cùng hôm nay anh cũng hoàn chỉnh.

Phụt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play