Cố nén không nôn ra, cho nên có thể làm được chính là ở một bên nhìn.
Nữ chính không có gì đáng ngại, cô ta chắc chắn có thể tự mình giải quyết phiền phức, nếu không cô ta không phải nữ chính.
Quả nhiên, thấy Tô Tô không giúp mình, khi người phụ nữ bị trộm tiền còn đang kêu gào cô ta đứng thẳng sống lưng nói:
"Tôi không trộm, tuy tôi thật sự rất nghèo, cũng thật sự không nộp chi phí lần này, nhưng mà tôi không cần đi trộm tiền cô ta."
"Vậy cô nói xem, 20 tệ dưới chăn cô là từ đâu ra? Người nào cũng biết, trong tay cô chỉ có 10 tệ, sao có thể thêm tận 20 tệ, mà tôi vừa vặn thiếu mất 20 tệ."
"20 tệ đó là..."
"Là tôi cho Tần Duyệt Duyệt mượn, bởi vì lần trước khi tôi gặp tai nạn ở trạm xe bus, cô ấy đã dùng 10 tệ đó để trả tiền chữa trị cho tôi." Một người đàn ông dẫn theo hai bạn học cùng quê của mình đi tới, nhìn khí thế có vẻ kinh người.
Lúc này Tô Tô cảm thấy mình là đồng hương cũng nên làm chút gì đó, vì thế nói: "Tôi quen bạn học Tần, tôi cũng cảm thấy cô ay không có khả năng trộm tiền của người khác."
Như vậy có hai người chứng minh, Tống Ái Anh biết tình hình xong thì bảo người đến ký túc xá nữ lục soát một lát, cuối cùng tìm được 20 tệ dưới gầm giường.
Vì thế chuyện trộm tiền cũng được giải quyết.
Tống Ái Anh nghiêm túc phê bình nữ sinh ăn vạ Tần Duyệt Duyệt trộm tiền kia, sau đó tính toán trừng phạt người phụ nữ kia.
Nhưng mà lúc này nữ chính nói: "Cô ấy vì sốt ruột dùng tiền mới như thế, cho nên chuyện này cứ bỏ qua như thế đi."
Quả nhiên thánh mẫu chính là thánh mẫu, nếu không sẽ không lung lạc trái tim của nhiều người như vậy.
Tống Ái Anh nhíu mày, bà ta tốn sức xử lý xong, cứ kết thúc như thế?
Nhưng mà sinh viên này muốn làm người tốt, bà ta chỉ có thể xướng mặt đen, trong lòng vẫn là không muốn.
Vô số lần xướng mặt đen, lúc này là lần không tình nguyện nhất.
Tô Tô cũng cạn lời, cô trợn tròn mắt với trời nói: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi trở về soạn bài đây."
Cô không muốn quản cũng lười quản, hiện giờ trong bụng có đứa bé đi đường đều phải cẩn thận hơn một chút, huống chi đâu rảnh rỗi giận không đâu với người ta.
Sau khi trở về thì nghiêm túc chuẩn bị tiết kế tiếp, sau đó không ngờ tới buổi chiều Lận Xuyên lại tới đón cô.
Lần này là lái xe tới, nhìn vô cùng lo lắng.
Thấy Tô Tô đi ra, anh rất thành kính đỡ người lên xe, sau đó cẩn thận nói: "Ngồi chắc nhé."
Đợi khởi động xe lái về ký túc xá của Tô Tô, hỏi tiếp: "Thế nào, hôm nay có nôn nhiều không?"
"Không sao đâu, bình thường thôi, chỉ hơi mệt một chút." Khoảng cách gần như thế thật sự không cần lái xe, nhưng cô vẫn dựa vào ghế ngồi nhắm mắt lại, mệt thì mệt thật.
Đều nói mang thai đứa đầu rất mệt, thật sự không sai chút nào.
"Anh đã gọi điện báo cho mọi người, anh tin bọn họ sẽ biết nhanh thôi." Hiếm khi Lận Xuyên không tìm được lời để nói, đợi lát xe gần tới cửa nhà lại chủ động mở cửa, muốn ôm nàng dâu của mình vào phòng như hầu hạ thiếu phu nhân.
Vẻ mặt Tô Tô mơ hồ, cô chỉ mệt mà thôi, cân phải làm như thế ư?
Nhưng mà người ta coi cô là vật phẩm dễ vỡ cũng không có biện pháp.
Hai người vào phòng bàn bạc buổi tối ăn gì, hiện giờ nhà ăn đã xử lý, cho nên hai bữa sáng trưa Tô Tô có thể đến trường học giải quyết.
Buổi tối cũng được, nhưng phải đợi một lát, cô tình nguyện về nhà ăn tạm thứ gì đó.
Nhưng Lận Xuyên tới thì không thể ăn tạm, cô tính toán làm mì.
Dù sao cũng là món ăn vừa miệng, cô có thể thưởng thức trong mấy ngày.
Mới làm xong mì thì có người tới gõ cửa, Lận Xuyên mở cửa ra thì thấy một người anh không muốn gặp đứng ở ngoài cửa.
"Anh Xuyên Tử đã lâu không gặp, gần đây thế nào?" Tần Duyệt Duyệt đứng ở chỗ đó thoải mái hào phóng nói.
"Có chuyện gì?" Lận Xuyên lùi về sau một bước, nhưng mà tay chống lên cửa, xem ra không có ý cho cô ta vào cửa.
Tô Tô ở bên trong nghe thấy có người tiến tới hỏi: "Ai thế?"
Cô nói chuyện với Lận Xuyên khác với nói những người khác, giọng nói rất ngọt ngào, còn kèm theo mấy phần yêu kiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT