Rất vui sướng, tưởng tượng tới sau này sẽ có một cô bé mặc váy hoa đi theo sau nàng dâu nhà mình, anh lập tức cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh.

Hiện giờ cho dù bảo anh lên núi đánh hổ cũng không nói chơi, nhưng mà không thể đi, chỉ muốn nằm trên giường nhìn nàng dâu nhà mình.

Anh nằm mơ đều không ngờ tới sẽ cưới được cô, vốn cho rằng cô chỉ biết nũng nịu, nhưng lại có bản lĩnh như thế.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Anh cảm thấy mình yêu nàng dâu muốn chết, có loại kích động biết yêu như thế nào, muốn giao hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian cho cô, khiến cô hạnh phúc vui vẻ.

Tô Tô lại bị anh làm cho khẩn trương, sau đó vất vả lắm mới ngủ được, sáng hôm sau lại được gọi dậy một cách dịu dàng, rồi Lận Xuyên tự mình làm cơm sáng, tự mình đưa cô đến trường học.

Đãi ngộ này thực sự quá tốt, Tô Tô có chút được cưng chiều mà sợ hãi.

Cũng may, hôm nay Lận Xuyên về bộ đội, sẽ không lại tới nhìn chằm chằm cô. Cảm thấy hạnh phúc, đồng thời Tô Tô cũng cảm thấy chịu tội, cũng may không cần lại chịu tội.

Nghĩ như thế, nhưng mà hôm nay cô được sắp xếp dạy tới tận bốn tiết.

Buổi sáng hai và buổi chiều hai tiết, bình thường...

Có thể nghỉ ngơi trên chiếc giường duy nhất trong văn phòng một lát, đây là Tống Ái Anh sắp xếp.

Dù sao cô làm quân tẩu không dễ dàng, hiện giờ đã mang thai, mình chiếu cố một chút tuy có người có chút ý kiến, nhưng cô gái nhỏ người ta mang thai, gương mặt tái nhợt, nghỉ ngơi một lát như thế cũng không có gì.

Tô Tô được đơn độc chiếu cố cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ khi các giáo viên rời đi cô mới nằm một lát.

Ngoại trừ biết mang thai ra cũng không có thay đổi nhiều, chỉ thường khiến cô đột nhiên muốn nôn, nhưng mà cũng không sao, dù sao không thật sự nôn ra.

Hai ngày nay trường học vì mới khai giảng cho nên có nhiều việc, cô mới nằm xuống thì nghe thấy có người gõ cửa, vội vàng ngồi dậy bày ra thái độ của giáo viên nói:

"Vào đi!"

Một sinh viên nữ chậm rãi mở cửa, sau đó nói với Tô Tô: "Thưa cô..." Thật sự là giáo viên sao, có chút trẻ quá.

"Chuyện gì?"

"Bên ký túc xá nữ đánh nhau rồi, có nữ sinh nói Tần Duyệt Duyệt trộm tiền của cô ta, đã đánh nhau. Cô có thể nhanh chân tới đó xem hay không?" Nữ sinh kia nhìn có vẻ rất sốt ruột.

Tô Tô thật sự là giáo viên, nhưng cô có chút sợ bị nữ chính liên lụy tới nữ phụ như mình.

Huống hồ hiện giờ cô không có tỉnh thần, trong bụng còn có đứa bé.

Không nói tới việc có khả năng bị va chạm, dù sao bên kia đã đánh nhau.

Quan trọng nhất chính là, cô không phải quản lý hậu cần.

Nhưng vẫn phải làm ra vẻ, nói:

"Đi thôi, tôi biết chủ nhiệm hậu cần ở đâu, chúng ta đi tìm bà ấy xử lý. Tôi là một giáo viên tiếng Anh chỉ sợ không có người nghe, hơn nữa tôi cũng không kéo bọn họ ra được."

Nữ sinh kia vẫn đồng ý với quan điểm của Tô Tô, dù sao tuy cô là giáo viên nhưng không nhiều tuổi không đủ lực uy hiếp, cho nên thật sự khó phát uy được.

Sau đó bọn họ đi tìm Tống Ái Anh, ba người cùng đến ký túc xá nữ.

Ký túc xá nữ và ký túc xá nam ngăn cách một bức tường, mà giữa hai ký túc xá này và trường học cũng chỉ cách một bức tường.

Đi vào trong cửa, thì thấy có người phụ nữ lôi kéo nữ chính ra ngoài, nói là đến cục công an.

Mà Tần Duyệt Duyệt vừa giãy giụa vừa nói: "Không, không phải tôi, các người đều hiểu lầm rồi, thật sự không phải tôi."

Tống Ái Anh nói: "Mấy người dừng tay, có chuyện gì từ từ nói, còn lôi lôi kéo kéo như thế tôi sẽ gọi bảo vệ ở cửa tới đây."

Người phụ nữ nghe bà ta nói như thế cuối cùng buông tay, mà Tần Duyệt Duyệt nhìn thấy Tô Tô tới thì có chút tự tin.

Cô ta nói với Tống Ái Anh:

"Chủ nhiệm Tống, cầu xin bà giúp tôi, tôi thật sự không trộm tiền của cô ta, chính là bọn họ đổ oan cho tôi."

Sau khi nói xong, còn nhìn thoáng qua Tô Tô.

Tô Tô còn đang thở gấp, cô không muốn chạy tới, chỉ vì đi bước nhanh cũng sẽ cảm thấy không thoải mái muốn nôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play