Giữa phố ăn vặt đông đúc náo nhiệt, Trì Thâm mặt không biểu hiện gì mà đập con dao giết cá xuống bàn, phát ra âm thanh giòn giã.

Người đàn ông đầu trọc đỡ người phụ nữ trung niên dậy, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ba - năm người khách đang xếp hàng ở quầy hàng, Trì bất động, lập tức chửi mắng:: “Trì Thâm sao mày lại đứng ngốc như vậy! mẹ của mày ngã cũng không biết chạy tới đỡ, có người mua cá cũng không biết chào hỏi, ngươi lại nổi điên rồi sao?!"

Mẹ cậu...... Người vừa rồi mới bị ngã là mẹ của Trì Thâm? Kiều Trăn Trăn kinh ngạc mở to mắt, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Trì Thâm đang thuận tay kéo hai túi ni lông màu đen, ngơ ngác đi về phía mình.

Kiều Trăn Trăn vừa mới đẩy ngã mẹ của hắn, nhìn thấy anh bước tới liền cảm thấy áy náy  “Cái đó ......”

Vừa nói được hai chữ, Trì Thâm đã tới trước mặt cô, ngồi xổm trước mặt của cô. Anh đang muốn làm gì vậy? Ngồi xuống? Kiều Trăn Trăn sợ đến mức quên cả thở.

Một giây tiếp theo, tay anh đột nhiên nắm lấy cổ chân mảnh mai của cô.

Vào buổi tối trong tháng chín, rõ ràng không khí rất nóng nhưng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh lại lạnh tanh, bàn tay lạnh lẽo cầm lấy toàn bộ mắt cá chân của cô…

"Nhấc chân lên.”

Giọng nói khàn khàn chói tai của chàng trai, cô đã nghe mười năm. Kiều Trăn Trăn cúi đầu sững sờ, phát hiện ra rằng anh đang cầm trong tay một chiếc túi đã được mở, lẳng lặng chờ mắt cá chân mà anh đang cầm.

“Trì Thâm! Trì Thâm!”

Thấy khách chờ sốt ruột, đầu trọc hét lên mà Trì Thâm cũng không thèm quay đầu lại, chăm chú cầm túi, lập tức muốn chạy tới dạy dỗ, nhưng bị người phụ nữ trung niên ngăn cản.

"ông đi làm cái gì, không nhìn thấy một cô gái nhỏ dễ bị lừa sao?” Người phụ nữ trung niên khịt mũi nhìn Kiều Trăn Trăn từ đầu đến chân, khi nhìn thấy chiếc vòng trên cổ tay cô, trong mắt bà ta hiện lên một tia tham lam, “Đó là một con cá béo bở.”

Người đàn ông đầu trọc sửng sốt, sau khi nhìn thấy quần áo của Kiều Trăn Trăn, ông ta xoa tay cười cười.

Kiều Trăn Trăn còn đang bàng hoàng, mãi đến khi Trì Thâm ngày càng cầm chặt cổ chân cô mới phục hồi tinh thần, theo lực tay hắn nhấc chân lên bỏ vào trong túi ni lông. Trì Thâm cụp mắt xuống, bao bọc đôi giày của cô, buộc gọn gàng vào một túi ni lông, rồi mở chiếc túi thứ hai ra.

Lần này không đợi Trì Thâm nhắc nhở,

Kiều Trăn Trăn đã nhanh chóng duỗi chân còn lại ra, bởi vì đứng một chân dễ bị mất thăng bằng thuận theo tiềm thức đỡ lấy bờ vai của anh. Trì Thâm trong chốc lát liền cứng đờ, ngón tay cầm túi hơi run lên, Kiều Trân Trân duỗi chân đi vào một lúc lâu cũng không thấy động tác tiếp theo của anh, không khỏi tò mò gọi anh một tiếng:“Trì Thâm?”

Trì Thâm lông mi khẽ nhúc nhích, một lúc sau mới cột lại, nhưng mà ngón tay lúc này không vững mà buộc thành nút thắt.

Kiều Trăn Trăn yên lặng chờ đợi, sau khi đứng dậy nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”

Trì Thâm bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen trắng mà sâu thẳm có chút vắng vẻ, u ám giống như rắn độc đang nhìn con mồi

Kiều Trăn Trăn khẽ nuốt nước bọt, cố gắng tìm giải thích tại sao mình lại ở đây, nhưng suy đi nghĩ lại hồi lâu vẫn không nghĩ ra được lý do hợp lý.

Cô vẫn luôn không rời khỏi nhà riêng của Kiều gia, luôn sống trong một ngôi nhà lớn và mua sắm ở một trung tâm lớn, cuộc sống giống như một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ và con đường đầy dầu nhớt như bây giờ hoàn toàn là hai thế giới khác biệt. Có vẻ như cô ấy không nên ở đây, không nên bị vấy bẩn bởi sự tục tĩu và bẩn thỉu này.

“Mình đi theo cậu." Không muốn nói dối, Kiều Trăn Trăn quyết định nói ra sự thật

Trì Thâm lùi lại một bước.

Kiều Trăn Trăn “bất lực nói: “ Mình lại làm cậu sợ rồi.”

Trì Thâm không nói gì, gương mặt của cô hiện rõ trong đôi mắt đen nhánh.

Kiều Trăn Trăn thở dài, đang định giải thích lại thì nghe anh nói với giọng lạnh nhạt: “Cậu đi đi.”

Kiều Trăn Trăn sững người, sau khi nhìn thấy một chút từ chối trong mắt anh, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi cùng cặp sách quay đầu và đi chậm về phía con đường phía trước.

Đi được một lúc, cô không nhịn được quay đầu lại mà nhìn Trì Thâm. Trì Thâm không ngờ là cô sẽ quay đầu lại, thời điểm hai người nhìn nhau, ánh mắt khẽ nhúc nhích, muốn tránh đi nhưng cũng không tránh khỏi tầm mắt của cô.

“Mình đi đây! Cậu trở về nhà đi!” Kiều Trăn Trăn mỉm cười và ra hiệu cho anh trở về trước khi quay người rời đi.

Trì Thâm nhìn khuôn mặt đang cười của cô, đôi môi mỏng mím lại, sắc mặt trở nên u ám không rõ. Anh nhìn bóng lưng của Kiều Trăn Trăn dần biến mất, đứng như tượng một hồi lâu.

"Sao mày còn đứng ngây ra đó? Mau đến giúp tao!” Gã đầu trọc mắng chửi

Trì Thâm rũ mắt xuống, quay lại tiếp tục làm việc, mổ bụng, rồi chặt thành từng khúc rồi bỏ vào bao.

Tên đầu trọc nhìn anh thờ ơ mình, khó chịu đá vào cái xô bên cạnh:

“Cả ngày khuôn mặt như có người nợ mày tám triệu, nếu không có tao và mẹ mày thì mày đã sớm chết đói rồi. Mày biết không, mày chính là một đứa vong ơn bội nghĩa! "

“ Được rồi, mày giết hai con cá đi, ông cũng đừng chửi bới nó nữa “, người phụ nữ trung niên ác độc cười vừa hạt dưa vừa nói “tìm một người vợ giàu có quan trọng hơn bán cá nhiều. Tốt nhất là trong nhà chỉ một con. Sau đám cưới, tất cả tiền là của chúng ta.”

“Thôi nào, bà nghĩ người giàu có sẽ ngu ngốc sao, yêu đương còn được, nếu muốn kết hôn, người đầu tiên không đồng ý chính là ba mẹ của nó. "

“ Có gì phải lo, chỉ cần làm cho có thai, nếu bọn họ không đồng ý thì cũng phải đồng ý. ”

Hai người nói chuyện càng vui vẻ, vẻ mặt Trì Thâm càng lạnh lùng, coi như không nghe thấy gì.

“Ôi, có chuyện gì vậy, sao ngươi lại băm thịt!" Vị khách phàn nàn ngay sau khi nhìn thấy phần thịt dính đầy máu trên thớt, “Cậu chặt bằm như thế tôi không lấy đâu.”

Trì Thâm dừng dao, ngẩng đầu nhìn đối phương, khuôn mặt tái nhợt của anh loang lổ vết máu của cá, trắng và đỏ rõ ràng. Vị khách nuốt nước bọt: “A, làm phiền cậu bỏ vào bao cho ta."

Trì Thâm im lặng một lúc, đem cá trên thớt cho vào thùng rác, chọn cho vị khách một con khác.

Trong lúc không hề hay biết, màn đêm buông xuống, bầu trời ngày càng đen và những bóng đèn dần dần được bật lên.

Khi Kiều Trăn Trăn về đến nhà, bầu trời đã tối hoàn toàn, ở cửa cô gặp được mẹ mình.

Đột nhiên nhìn thấy mẹ trẻ đi mười tuổi, hai mắtđỏ bừng, tâm tình không được yên tâm cả ngày nay bỗng được buông xuống: “Mẹ.”

"Con đi đâu vậy! Không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại, Con muốn hù chết mẹ à?” Tần Tĩnh nhìn thấy cô không sao thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lông mày lại nhíu mày thật chặt.

Kiều Trăn Trăn lấy điện thoại di động ra xem thử: “Bị tắt máy, con không nhận được.”

Tần Tĩnh liếc xéo cô, vừa nói vừa đem đôi giày cao gót đang mang ở chân bỏ lên kệ đồ.

Kiều Trăn Trăn đứng dựa vào tủ giày và mỉm cười nhìn bà. Tần Tĩnh đã ngoài bốn mươi tuổi, làn dan được chăm sóc rất tốt, trông bà giống như mới ngoài 30, bề ngoài luôn được chăm chút, ngay cả khi ra ngoài tìm con gái cũng phải tô son, đi giày cao gót.

Cuộc sống của người phụ nữ quý tộc gần hai chục năm khiến bà có vẻ ít nhiễm bụi trần hơn, nhưng cũng giống hầu hết các bà nội trợ thời nay, cứ suốt ngày cằn nhằn, phàn nàn và làm phiền chồng con. Kiều Trăn Trăn trước đây luôn khó chịu, ngày nào cũng cãi nhau với bà, nhưng vật đổi sao dời, sau khi nhìn thấy Tần Tĩnh, người sau khi ly hôn hoàn toàn trở nên trầm mặc, cô mới biết được mình nhớ bà ở quá khứ như thế nào.

“Chân ngươi đang mang cái gì? Túi ni lông! Sao con dám mang vào cửa, mau ném ra ngoài. Mặt đất mà dì giúp việc vừa lau đã bị con làm cho bẩn hết rồi. Con thật không biết chu đáo gì cả.”

Ngay khi Tần Tĩnh ngẩng đầu lên, cô bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Kiều Trăn Trăn, những lời phàn nàn lại lập tức ứ lại trong cổ họng.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Kiều Trăn Trăn nói, mở rộng vòng tay và bỗng nhiên nhào tới ôm lấy bà. Lần này, cô phải bảo vệ bà ấy và ngăn bà ấy không được như kiếp trước giống như một bông hoa hồng bị nhổ khỏi đất.

Tần Tĩnh ngạc nhiên, nhưng vẫn vỗ lưng cô, sau khi cô buông ra, bà lo lắng hỏi: “Ở trường con có bị bắt nạt không?"

“Không, con không sao.” Kiều Trăn Trăn đáp.

Tần Tinh Hồn cau mày: “Vậy thì con đây là ..."

Kiều Trân Trân ngẩn người vừa nhìn bà, vừa cười như đứa ngu ngốc.

Tần Tĩnh không nhịn được cười theo, vừa cười vừa trách mắng: “ Con có phải bị ngốc rồi không.”

 “Mẹ, con kêu tài xế mua trà sữa cho mẹ. Mẹ đã uống chưa?” Tần Tĩnh thích đồ ngọt, đặc biệt là trà sữa và bánh trứng.

Tần Tĩnhgật đầu: “Về sau đừng mua nữa, mang về tới nơi thì đã lạnh rồi.”

“Lạnh à mẹ?” Kiều Trăn Trăn vừa nghe lời này đã cười lạnh.

Khi cô rời đi Triệu Luyến Kiều vẫn còn ở trường, và có vẻ dễ đoán được người lái xe đã đi đâu.

“Có vấn đề gì sao?"  Tần Tĩnh hỏi.

Kiều Trăn Trăn hoàn hồn lại: "A, không có ạ, mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.”

“Có chuyện gì vậy?” Hai mẹ con chưa bao giờ nói chuyện hài hòa như vậy, Tần Tĩnh nghe vậy liền hỏi ngay.

Kiều Trăn Trăn: “Mẹ có thể đổi cho con tài xế xe khác không?"

“ Được.” Tần Tĩnh gật đầu.

Kiều Trăn Trăn dừng lại: “Mẹ không hỏi nguyên nhân sao?"

“Chỉ là đổi tài xế thôi, cần gì phải hỏi”, Tần Tĩnh liếc cô một cái, “Con không phải là người vô lý gây chuyện. Nếu con muốn đổi người khác thì chứng tỏ đã làm con khó chịu. "

" Cảm ơn mẹ. " Kiều Trăn Trăn cảm thấy hạnh phúc. 

Hôm nay cô cười rất nhiều, tâm tình Tần Tĩnh cũng trở nên tốt, hai mẹ con ăn cơm trong không khí hòa hợp, Kiều Trân Trân ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ, tắm rửa xong liền nằm trên giường, nhớ lại tất cả những gì đã trải qua sau được sống lại.

Một lúc sau, cô thở dài, “Hai người đó thật sự là cha mẹ của Trì Thâm sao? Tại sao bọn họ lại không giống Trì Thâm chút nào vậy.”

“Di truyền nhiều khi không có thể hiện ra, Trì Thâm có thể do may mắn.” Tiểu bát trong đầu trả lời lại.

Kiều Trăn Trăn mím môi: “Sao lại không thể hiện ra, ít nhiều phải có có những điều giống nhau chứ, mi có chắc chắn rằng Trì Thâm là con ruột của họ không?"

" Trong tiểu thuyết ban đầu không có nhắc đến, Tiểu Bát cũng không thể được xác định được " Tiểu Bát trả lời.

“Thực ra chúng ta không nên nghĩ xấu về người khác, nhưng họ đối với Trì Thâm thật sự quá dữ dằn, thái độ của họ đối với Trì Thâm thật sự không giống thái độ đối với người con trai duy nhất.” Kiều Trăn Trăn lầm bầm.

Tiểu Bát nói: “Không phải ai cũng có thể trở thành cha mẹ tốt.”

“Còn có,” Kiều Trăn Trăn hỏi một câu khác, “Đúng rồi, mẹ của ta lúc nãy vui vẻ, tại sao không thấy giá trị hảo cảm xuất hiện?"

“Cùng ký chủ có huyết thống, giá trị hảo cảm sẽ không được chấp nhận, bị hệ thống tự động bỏ qua. "Tiểu Bát đáp.

Kiều Trăn Trăn dừng một lát: “Tại sao trước đây mi không nói với ta, không phải là nói dối ta đúng không?”

"...Tiểu Bát không dám!” Giọng điệu máy móc lập tức nhận lỗi.

Kiều Trăn Trăn bị giọng điệu của nó làm cho thích thú, cười xong không quên đe dọa: “Mi còn giấu ta chuyện gì nữa, tốt nhất là nói hết ngay đi. Lần sau nếu ngươi lại nói cho ta, ta sẽ không thừa nhận điều đó.

“Cũng không có gì khác,” Tiểu Bát dừng lại một lúc rồi nói thêm, “Ồ, về việc sử dụng chức năng tạm dừng thời gian, lần sau mỗi lần tạm dừng 30 giây sẽ tăng thêm 5 điểm. Ví dụ: nếu bạn tạm dừng trong 30 giây lần này là 10 điểm và lần tiếp theo thời gian tạm dừng 30 giây sẽ là 15 điểm, thời gian tạm dừng một phút sẽ mất 30 điểm, vv…"

" Một vấn đề quan trọng như vậy, tại sao bây giờ mi mới nói cho ta! " Kiều Trăn Trăn đột nhiên ngồi dậy.

Kiều Trăn Trăn lương tâmcó cắn rứt một chút: “Bởi vì ký chủ không hỏi.”

“Còn gì nữa không?!” Kiều Trăn Trăn cau mày.

Âm thanh máy móc của Tiểu Bát trở nên yếu ớt: “Chức năng tuổi thọ tăng lên, và giá trị được thay đổi sau mỗi mười năm. Ví dụ, trong mười năm đầu, 10 điểm giá trị hảo cảm là có thể đổi lấy một tháng tuổi thọ, và trong mười năm lần thứ hai, 20 điểm giá trị hảo cảm mới có thể đổi lấy một tháng tuổi thọ ... "

Kiều Trăn Trăn nghe xong trước mắt tối sầm:” Nếu tôi muốn anh ta sống đến chín mươi tuổi, trong mười năm cuối cùng, 70 điểm giá trị hảo cảm mới có thể đổi mỗi tháng tuổi thọ thôi sao

"Đúng vậy.”

"Tại sao ngươi không nói cho ta!" Kiều Trăn Trăn tức giận.

“Số lượng giá trị hảo cảm của các chức năng khác là không đổi.” Tiểu Bát cố gắng cứu vớt sai lầm.

Kiều Trăn Trăn cười nhạo, một mình ngồi hờn dỗi.

Mười phút sau, cô mới bình tĩnh lại: “10 giá trị hảo cảm vừa rồi đã dùng hết rồi, phải tìm cách thu thập càng sớm càng tốt."

Tôi đã nghĩ chức năng tạm dừng thời gian rất vô dụng, nhưng Trì Thâm sau khi cứu Trì Thâm, cô đã thay đổi quyết định. Dừng thời gian phải dùng đến giá trị hảo cảm, giá trị hảo cảm phải dùng để tiếp tục tính mạng của Trì Thâm, cô phải tích lũy càng nhiều càng tốt.

“Thu thập hảo cảm của người khác quá chậm, chúng ta hãy tập trung vào Trì Thâm đi!” Tiểu Bát sôi nổi trở lại. Sau một ngày ở với ký chủ của Tiểu Bát, nó đã dường như đã tìm thấy chìa khóa của sự giàu có.

Kiều Trăn Trăn cũng nghĩ như vậy, nâng má, nghĩ ngợi: “Nhưng giá trị hảo cảm của anh ấy quá khó để nắm bắt được. Tôi có thể hiểu những gì tôi đã nói trước đây. Hôm nay tôi đi theo anh ấy về nhà, vậy mà không xuất hiện một tí nào".

" Con người vốn dĩ là những sinh vật phức tạp nhất, khó nắm bắt là chuyện bình thường, nói một câu là có thể nhận được 10 điểm giá trị, chỉ có thể coi là may mắn. " Tiểu Bát an ủi.

Lời nói còn chưa xong, vang lên một lời nhắc nhở--

[giá trị hảo cảm +20, hiện có 20 điểm]

Tiểu Bát: “...”

Kiều Trăn Trăn im lặng một lúc, nghiêm túc hỏi: “... Đây cũng là may mắn sao?”

Tiểu Bát không nói nên lời một lúc lâu: “Theo phân tích của hệ thống, đó là của Trì Thâm. Giá trị hảo cảm xuất hiện khi anh ta đang nhìn chằm chằm vào tay mình.”

Kiều Trăn Trăn: “?”

Trong đêm tối, căn phòng không có cửa sổ cùng điều hòa, không khí nóng nực cùng ẩm ướt, hai tấm ván được để trên bàn làm việc, một ngọn đèn nhỏ đang bật sáng.

Ở dưới ngọn đèn có một thiếu niên im lặng, yên lặng nhìn chằm chằm tay phải. Ngón tay ngoài ý muốn xoa xoa, mặc dù hơi ấm còn sót lại đã biến mất từ lâu, nhưng cảm xúc mềm mại vẫn còn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play