Chương 4
Nhìn chằm chằm trà và bánh ngọt trên bàn, cô nuốt lại những lời chửi rủa muốn nói. Thì ra anh muốn làm cho cô vui. Thật sự, cô còn tưởng anh là người không đàng hoàn!
"Cảm ơn anh." Cô liếc nhìn Tra Thụy, cảm thấy bối rối trước hành động của người đàn ông này. Cô nghĩ rằng trà này không có thuốc mê phải không?
Không phải cô nghi ngờ anh mà là cô không quen Tra Thụy phụ nữ độc thân cần phải cảnh giác. Khi cô đang do dự có nên uống tách trà hay không, cô phát hiện ra ánh mắt của anh luôn luôn nhìn cô. Cô tức giận nhìn lại.
"Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào tôi?" Anh nhìn cô không chớp mắt, điều này khiến cô có chút tức giận.
“Vì em xinh đẹp.” Tra Thụy thành thật trả lời câu hỏi của cô.
Câu trả lời thẳng thắn như vậy lại khiến Tiểu Ngải choáng váng.
Cô không vui khi được anh khen ngợi, thay vào đó cô giữ vẻ mặt nghiêm túc và đối xử với anh bằng thái độ rất nghiêm túc.
"Làm sao tôi có thể đẹp được? Mắt anh có vấn đề à? Anh không thấy tôi đen đến thế sao?" Ngoại hình có thể cũng được, nhưng chắc chắn là không đẹp so với phụ nữ nóng bỏng ngày nay. Cô rất tự ti nên sau khi nghe được lời khen của anh, cô càng cảm thấy quá đáng và càng nghi ngờ ý đồ của người này.
Tra Thụy chỉ vào mắt mình và nói: "Mắt anh rất tốt không có bệnh." Sau đó anh chỉ vào cô:“Em rất đẹp.”
Trong đời Tiểu Ngải cũng được những người đàn ông khác khen ngợi, lời khen ngoài dễ thương, cá tính, sôi nổi, độc lập…nhưng chưa có người đàn ông nào dùng từ “đẹp” để khen cô.
Có phải anh ta đang lừa đảo không? Nhưng người đàn ông này nói rất nghiêm túc, nghe có vẻ không hề vô nghĩa chút nào, khiến cô vô cớ đỏ mặt, nhưng sau đó sắc mặt cô tối sầm.
Nếu không có việc gì làm, người ta đang tỏ lòng hiếu khách.
“Đừng nhìn chằm chằm vào tôi. Mắt nhìn chỗ khác đi.”
Cô chỉ thản nhiên ra lệnh, cô vừa nói xong, anh lập tức ngoan ngoãn quay mặt sang một bên, không nhìn chằm chằm vào cô nữa.
Cô giận dữ trừng mắt nhìn anh. Cho rằng anh hiểu ý mình, người đàn ông này nói cô đẹp không có lý do, khiến trái tim cô đập loạn xạ.
Sau khi sắp xếp lại cảm xúc của mình, cô hỏi anh.
“Này, để tôi hỏi anh.”
“Tra Thụy.”
“Cái gì?”
Anh chỉ vào mình: “Anh tên Tra Thụy.” Mặt anh vẫn quay sang một bên.
Cô tức giận nói: “Tất nhiên tôi biết tên anh là Tra Thụy. Tôi muốn hỏi anh chuyển đến đây khi nào?”
“Một giờ năm mươi phút trước.”
Trong lòng cô cảm thấy buồn cười. Hôm nay, anh còn nói một giờ năm mươi phút trước anh đang cố tỏ ra ngầu à?
“Hôm nay anh mới chuyển đến, khó trách anh không biết nội quy của chung cư ở đây, ngày nghỉ không được phép gây ồn ào như vậy, sẽ làm phiền người khác.”
“Được rồi, không làm ồn.”
Cô lại choáng váng. Cô tưởng anh sẽ viện đủ cớ, nhưng anh lập tức hứa sẽ không gây ồn ào nữa. Nhưng khi anh trả lời cô, anh không nhìn cô mà quay mặt về phía cô. Cô lại cau mày.
“Sao anh nói chuyện mà không nhìn tôi?”
“Mới một phút trước, em nói không muốn anh nhìn em.”
Lời nói của anh khiến cô vừa tức giận vừa buồn cười. “Ý tôi là đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa. Tôi thậm chí không nói anh không được nhìn tôi.”
"Anh có thể nhìn em được không?" Anh hỏi.
“Đương nhiên, chỉ cần anh không nhìn tôi chằm chằm đáng sợ như vậy.”
Tra Thụy quay đầu lại, đôi mắt đẹp trai của anh lại nhìn vào mặt cô, sau đó anh nhanh chóng chớp mắt, khiến cô muốn bật cười. Anh cứ chớp mắt, thật kỳ lạ.
Bây giờ anh đã biết lỗi của mình và có thể sửa chữa, cô trở nên dễ chịu hơn rất nhiều và không còn hung dữ nữa.
“Đừng có ồn ào thế nữa được không?”
“Được.”
Thấy anh rất dễ nói chuyện, ngoại trừ vẻ mặt quá nghiêm túc, thực ra anh rất lịch sự, mục đích của cô cũng đạt được nên cô định về chỗ của mình, nhưng trước khi rời đi, cô vẫn uống hết trà và ăn bánh ngọt.
"Đừng làm ồn ào nếu không tôi sẽ quay lại." Cô cảnh cáo anh lần nữa để chắc chắn rằng anh thật sự nghe lời, sau đó cô quay lại căn hộ của mình.
Cô đi vào phòng tắm rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương, cô không khỏi ngơ ngác nhìn mình trong gương.
Cô có đẹp không? Anh ấy thực sự nói cô đẹp?
Dưới góc độ thẩm mỹ phương Đông, cô yêu thích các môn thể thao ngoài trời và màu da của cô sẫm hơn những cô gái bình thường. Chưa ai nói cô xinh đẹp, thậm chí cô còn không cho rằng mình xinh đẹp.
Cô không dưỡng trắng da và thích để tự nhiên theo cách riêng của mình. Một người đàn ông lại nói cô xinh đẹp?
Cô nhún vai, thật kỳ lạ, anh bị bắt quả tang đang làm sai nên cố tình khen ngợi cô để đánh lạc hướng sự chú ý của cô.
"Thật là một người đàn ông dẽo miệng. Chắc hẳn anh ta rất giỏi dỗ dành phụ nữ..." Lẩm bẩm vài câu, cô lấy khăn lau mặt và tay rồi quyết định mặc kệ anh ta mà đi ngủ.
Tuyến Phân Cách
Hoa Na mở mắt ngồi dậy, cô ngủ rất thoải mái và cảm thấy các chức năng của mình đã được điều chỉnh trở lại.
Cô bước xuống giường, mở cửa tò mò nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng động trong bếp, cô đi về phía phòng ăn, nhìn đồ ăn còn nóng hổi trên bàn…
Cô tò mò bước tới cửa bếp nhìn Lữ Tường Bình đang bận rộn bên trong, cô bước tới thì thấy anh đang nấu món gì đó và cho một ít nguyên liệu vào trong nước nóng.
Hóa ra anh đang nấu thức ăn, cô đứng nhìn từ bên cạnh mà không gây ra tiếng động. Người trên trái đất thức ăn rất đa dạng, khác hẳn với Tinh Nhân. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc thay đổi thức ăn nên cô thấy rất thú vị khi xem anh nấu ăn.
Lữ Tường Bình đang tập trung nấu canh thì bất ngờ thấy Hoa Na đứng cạnh mình khiến anh giật mình.
"Ừm... em tỉnh rồi à?" Anh hoảng hốt và bối rối. Mặc dù bây giờ cô trông vẫn bình thường nhưng anh nhìn chằm chằm vào tai cô, tự hỏi liệu chúng có dài ra nữa không.
"Vâng, em tỉnh rồi." Cô đáp, sau đó hỏi: “Anh đang nấu món gì vậy?”
"Anh xào ít rau và nấu canh cho em ăn, em đói bụng chưa.”
Hoa Na nghe xong mắt sáng lên, lập tức trả lời:“Em đói, cảm ơn anh.”
"Ừ, đợi một lát." Anh tiếp tục vội vàng chuẩn bị, cô đứng sang một bên khiến anh không thể tập trung được. Đồng thời, nụ hôn vừa rồi xuất hiện trong đầu anh, điều này vẫn khiến anh không thể suy nghĩ bình thường.
Anh nấu ăn không giỏi, chỉ làm ba món một canh cũng đủ khiến anh bận rộn. Giờ bên cạnh anh có một người phụ nữ xinh đẹp với đôi tai kỳ lạ và đôi mắt chuyển sang màu tím, càng khiến anh hồi hợp. .
Trong lòng anh đang suy nghĩ, hỏi như thế nào cô không giận? Trước đây anh không chắc nhưng bây giờ anh tin vào điều đó.
Tim anh đập nhanh hơn, không biết là do nhiệt độ trong bếp quá cao hay vì căng thẳng khiến anh đổ mồ hôi đầm đìa.
Thấy anh đổ mồ hôi đầm đìa, Hoa Na lấy khăn lau mồ hôi cho anh. Anh cảm phục trước sự chu đáo và dịu dàng này, ngượng ngùng cười đáp lại lòng tốt của cô, mặc dù cô đã dùng "giẻ rách".
"Cơm trong nồi đã chín rồi, em ăn trước đi, lát nữa anh sẽ bưng canh ra." Anh nói với cô.
Hoa Na gật đầu, quay người bước ra khỏi bếp, tìm kiếm trong phòng ăn... Đây rồi! Một nồi cơm được đặt trên tủ. Đó là chiếc nồi cơm điện được người trái đất dùng để nấu cơm. Cô mở nắp hơi nóng tỏa ra ngay lập tức khiến cô lùi lại một bước, hơi cau mày. Cô sợ hơi nóng, nhiệt độ này sẽ làm bỏng lưỡi mỏng manh của mình nên cô quyết định đợi một lát mới ăn, cô chuyển sự chú ý sang ba món ăn.
Cô ngồi vào bàn ăn, cô lần lượt gắp thức ăn rồi đưa lên miệng ăn từng miếng một cho đến khi Lữ Tường Bình từ bếp bưng bát canh nóng hổi ra lập tức ngừng ăn.
“Sao em không ăn?” Lữ Tường Bình thấy cô mới ngồi vào bàn ăn, liền nói“À, thực xin lỗi, anh quên chuẩn bị chén và đũa.”
Anh tưởng cô không có chén và đũa nên không bắt đầu ăn, sau khi đặt súp xuống, anh liền đi đến tủ lấy chén và đũa, một chén cơm đặt trước mặt cô. Anh vội vàng vào phòng tắm dùng sữa rửa mặt rửa sạch mùi mồ hôi trên mặt dùng khăn lau khô rồi đi lại bàn ăn ngồi ăn cùng cô.
Hoa Na nhìn cơm trắng trước bàn, nếu để cơm vào bát, nhiệt độ sẽ không cao không bị bỏng lưỡi, khiến cô yên tâm hơn. Cô bình tĩnh bắt chước cách người trái đất ăn bằng đũa.
Lữ Tường Bình quan sát Hoa Na khi ăn, cô ấy trông bình thường, không có gì lạ cả, nhưng cô ấy tai sẽ dài ra và mắt có màu tím? Anh đợi cô tỉnh lại, định hỏi cô nhưng anh không biết phải hỏi thế nào?
Với bộ dạng khác thường như vậy, nhất định có bí mật gì đó? Có lẽ có điều gì đó khó nói ra, cuối cùng anh quyết định hỏi thẳng cô.
“Hoa Na.”
Anh gọi tên cô, đôi mắt trong veo xinh đẹp của cô lập tức nhìn sang, cô ngừng ăn, chờ nghe anh nói gì.
Lữ Tường Bình hắng giọng, lấy hết can đảm hỏi: “Không biết em có phiền khi anh hỏi vài câu tế nhị?”
Hoa Na vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh: “Anh muốn hỏi gì?”
"Anh muốn hỏi... tại sao tai của em lại dài ra, mắt em chuyển sang màu tím?”
“Vậy sao?” Cô trở lại hình dáng Tinh nhân ban đầu, cho anh xem đôi tai nhọn và đôi mắt màu tím.
Lữ Tường Bình kinh ngạc há miệng, đũa rơi xuống bàn, tuy đã nhìn thấy một lần nhưng khi nhìn thấy lần nữa, anh vẫn sốc, lần này anh có thể nhìn rõ hơn.
“Sao lại thế này?” Anh không khỏi đứng dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm đến mức gần như rớt ra ngoài.
Hoa Na đặt chén đũa xuống, đứng dậy bình tĩnh nhìn anh: “Bây giờ anh đã nhìn thấy rồi, em sẽ không giấu anh nữa. Thực ra em không phải người trái đất.”
Lữ Tường Bình sửng sốt vài giây, như hiểu ý cô: “Em không phải người Trái Đất à?”
“Em đến từ Sao Diêm Vương, cách trái đất 200 triệu năm ánh sáng, nơi mà anh gọi là người ngoài hành tinh.”
Anh ngạc nhiên nhìn cô, hồi lâu không nói được lời nào. Không chỉ đôi tai dài như yêu tinh có thể cử động mà đôi mắt xinh đẹp còn tỏa ra ánh sáng tím quyến rũ. Ngược lại, nó còn tăng thêm vẻ quyến rũ bí ẩn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ cho rằng đó là ảo thuật, nhưng ảo thuật sẽ làm cho tai dài ngắn lại, mắt đen tím sao?
“Em thật sự là người ngoài hành tinh sao?” Chẳng trách anh luôn cảm thấy Hoa Na tính tình khác với những phụ nữ bình thường, nhưng anh lại không biết khác như thế nào!
Điều làm anh ngạc nhiên nhất người Tinh Nhân trông giống người Trái Đất, không giống con bạch tuộc khổng lồ trong phim, hay có cái đầu to và thân hình nhỏ bé. Tinh Nhân trước mặt không chỉ cao hơn mà còn xinh đẹp đến kinh ngạc và có thân hình nóng bỏng.
Thấy anh sửng sốt không nói nên lời, Hoa Na nói với anh: “Đừng lo, Tinh Nhân chúng em là chủng tộc ôn hòa và sẽ không tấn công trái đất như trong phim. Thực tế, chúng em yêu chuộng hòa bình hơn cả người trái đất, em đến đây để tìm chồng."
Nghe Hoa Na giải thích, Lữ Tường Bình chợt hiểu ra, hóa ra là như vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh quả thực có chút lo lắng, chỉ cần cô không đến tấn công trái đất... Anh chợt giật mình.
“Chờ một chút, em vừa mới nói tìm chồng, ý của em là gì?”
“Quan hệ với người trái đất và có con.”
Anh dừng lại nhìn cô rồi chỉ vào mình:“Vậy em... muốn có con với anh à?”
“Vâng, em thích anh.” Lời tỏ tình ngắn gọn, không cẩu thả là đặc trưng của Tinh Nhân, thích thì thích, không thích thì không thích. Tường Bình phù hợp với cô về mọi mặt, cô quyết định chọn anh.
Tuy nhiên, lời tỏ tình của cô đã khiến Lữ Tường Bình bị sốc ngay tại chỗ. Biết cô là Tinh Nhân đã khiến anh sợ hãi, giờ đây cô còn nói muốn có con với anh, khiến anh càng sốc hơn.
Mọi nghi ngờ đột nhiên được giải quyết, cô đột nhập vào nhà anh và nói cô thích anh.
“Cái này, cái này, cái này thật sự là ngoài ý muốn.” Anh không biết nên làm như thế nào. Đàn ông đều thích quan hệ tình dục, nhưng lại là Tinh Nhân, người ta cũng bày tỏ ý định muốn có con với anh, thật khó để chấp nhận sự thật rằng cô ấy là bạn gái, nhưng bây giờ anh sợ hãi trước lời thú nhận của cô đến nỗi anh không biết phải trả lời cô như thế nào!
Tuy nhiên, dù sao cô cũng là khách, đây là lần đầu cô đến trái đất nên anh cố gắng hết sức để từ chối cô một cách lịch sự.
"Được em chọn là một vinh dự, nhưng anh có thể không thích hợp." Anh cố gắng mỉm cười vui vẻ.
“Anh rất thích hợp anh khỏe mạnh, thể chất cân đối, cao lớn.” Vừa nói, cô vừa bước về phía anh từng bước một, làm một việc khiến tất cả đàn ông sôi máu, đó là cởi bỏ quần áo của cô. Cởi nó ra, khoe thân hình hoàn hảo của cô trước mặt anh rồi kiên quyết nói lời mời quyến rũ với anh
“Xin hãy yêu em.”
Thân hình hấp dẫn, vòng eo thon và bộ ngực đẩy đà là sức hấp dẫn chết người. Lữ Tường Bình nhìn chằm chằm vào thân hình xinh đẹp của cô với đôi mắt trợn ngược.
Bất kỳ người đàn ông nào có sinh lý bình thường khi nhìn thấy cô đều sẽ nổi máu và muốn lên giường với cô. Dù cô là người ngoài hành tinh cũng không thể giấu được sự quyến rũ và xinh đẹp của mình. Cô có thân hình quỷ dị và một đôi mắt to ngây thơ có thể khiến mọi người yêu thích. Anh là một người đàn ông, liệu mình có nên chấp nhận sự cám dỗ của cô ấy hay không bản năng đàn ông đã được nâng cao.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn dùng lý do còn lại của mình để từ chối vì cô là người ngoài hành tinh.
“Xin lỗi, anh không thể với em.”
Hoa Na sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Anh không muốn à?”
Anh hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng lắc đầu xin lỗi cô.
Hoa Na không ngờ mình lại bị từ chối. Ngay từ khi đến trái đất, cô đã nhận ra mình rất được đàn ông trên trái đất yêu thích. Gần như có một hàng dài đàn ông trên trái đất chờ đợi để thể hiện sự ưu ái của họ với cô.
Cô luôn chọn từ trái sang phải. Không hài lòng, cuối cùng cô chọn Tường Bình. Cô nghĩ mình có thể thành công hoàn thành nhiệm vụ quan trọng, nhưng anh rõ ràng đã từ chối, khiến cô phải trải qua thất bại đầu tiên kể từ khi đến trái đất.
Cô là một Tinh Nhân có lối suy nghĩ lý trí, cô sẽ không khóc vì bị từ chối, cũng sẽ không bất ổn về mặt cảm xúc vì cuộc tình tan vỡ, dù đáng tiếc nhưng cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.
"Hiểu rồi, em đi đây." Cô mặc lại quần áo mà không khóc, quay người đi về phía cửa phòng khách không chút do dự.
Lữ Tường Bình ban đầu sửng sốt một chút, không ngờ cô lại lạnh lùng như vậy, không hề tức giận hay ép buộc anh mà lại vui vẻ rời đi như vậy?
Thấy cô hình như thật sự muốn mở cửa chuẩn bị rời đi, anh vội đuổi theo và ngăn cô lại.
Hoa Na dừng lại, cửa vừa hé mở, cô quay lại nhìn Tường Bình đang vội vã bước tới, chờ xem anh nói gì.
“Em đi đâu?”
“Tìm người tiếp theo.”
Anh có vẻ sốc khi nghe điều này:“Nếu anh không đồng ý, em sẽ tìm người đàn ông khác?!”
Bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô bình tĩnh nói với anh: “Trứng của phụ nữ Sao Diêm Vương sẽ không trưởng thành cho đến khi hai mươi lăm tuổi, chúng sẽ rụng trứng ba năm một lần. Nếu trong vòng ba mươi ngày em không tìm được người đàn ông Trái đất phù hợp, em phải đợi thêm ba năm nữa mới quan hệ được. Trong thời gian chờ đợi đó em không biết liệu mình có sức khỏe và an toàn hay không, có quá nhiều bệnh tật và vi rút trên trái đất. Em hy vọng có thể truyền tải những tin tức đến hành tinh sao Diêm Vương xa sôi, em không có nhiều thời gian nếu anh không đồng ý, em cũng không ép buộc người khác làm chuyện này, em chỉ có thể tìm người tiếp theo sẵn lòng.” Cô có trách nhiệm quan trọng không thể thất bại, Lữ Tường Bình không sẵn lòng quan hệ với cô nên việc duy nhất cô có thể làm là tiếp tục tìm kiếm người đàn ông phù hợp trên trái đất.
Nói xong, cô bước ra khỏi cửa mà không ngoảnh lại, rời khỏi nhà của anh, để lại anh đứng đó một mình.
Cô ấy rời đi mà không có bất kỳ phiền phức nào.
Lữ Tường Bình ngơ ngác, cố gắng tiêu hóa từng lời cô vừa nói, phát hiện mình vừa nghe được một điều gì đó rất quan trọng, rằng người dân của cô đang phải đối mặt với nạn diệt chủng…
Anh chợt tỉnh lại, vội vàng đuổi theo cô ra ngoài. Lúc này đã muộn rồi, cô thật xinh đẹp ngây thơ như vậy, đi một mình trên đường rất nguy hiểm.
Trên trái đất cũng có người xấu, nếu gặp phải kẻ xấu có ý đồ, nếu uống gì đó có cồn hoặc ăn thứ gì đó, không quen mà ngất xỉu ngã xuống đất sẽ bị người khác gây bất lợi thì sao?