Chương 3:
Về vóc dáng và sức khỏe, người đàn ông này rất tốt, cô tự hỏi thói quen của anh là gì? Theo quan sát của cô, nhiều người đàn ông trên trái đất có rất nhiều thói quen xấu, chẳng hạn như hút thuốc và nghiện rượu, khả năng tự kiểm soát của họ không cao, tư duy logic của họ rất thấp, khi chọn bạn đời kết hợp, sức khỏe đã trở thành một chỉ số quan trọng để cô tham khảo.
Trong khi cô đang xem xét dữ liệu sức khỏe của anh, người đang ngủ đột nhiên mở mắt và ngồi dậy.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm vào Lữ Tường Bình, Lữ Tường Bình cũng nhìn chằm chằm vào cô, hai người đôi mắt to đôi mắt nhỏ nhìn nhau. Cô không ngờ Lữ Tường Bình đột ngột ngồi dậy, khiến cô giật mình, nhưng may mắn Lữ Tường Bình không thể nhìn thấy cô vì bây giờ cô đã tàng hình.
Đôi mắt Lữ Tường Bình nhìn về phía trước một lúc, sau đó chậm rãi nhìn xung quanh. Anh đột nhiên tỉnh dậy từ giấc ngủ, bởi vì trong giấc ngủ, anh cảm thấy có ai đó đang nhìn anh.
Tối hôm qua sau khi tắm xong, anh không mặc quần áo ngủ thiếp ở trên giường, anh độc thân, lên thành phố làm việc vất vả nhiều năm, có căn hộ riêng, sống một mình. Tự nhiên sẽ không nghĩ rằng một ngày nào đó, một người phụ nữ đột nhập vào nhà, coi anh như đối tượng quan sát để ghi lại số liệu.
Hình như trong nhà ngoài anh ra còn có người khác?
Anh lập tức rời khỏi giường, lấy một chiếc quần đùi mặc vào, cầm cây gậy trong góc, lặng lẽ đi, nghi ngờ có trộm đột nhập vào nhà anh.
Anh kiểm tra khắp nơi, ba phòng ngủ hai phòng khách, bao gồm cả ban công, không thấy bất kỳ ai, anh cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh nhìn cẩn thận cửa đã khóa kỹ, chưa mở ra, anh đi tới phòng khách đến cửa sổ trong suốt, cửa sổ đang mở, anh đi ra ban công, ngẩng đầu nhìn lên.
Đứng trên ban công tầng mười lăm, nhìn ra thành phố, cũng như bầu trời rộng lớn, lợi thế của việc sống trong một tòa nhà cao tầng, không phải lo lắng về việc có người trèo vào từ ban công.
Trừ phi đối phương có khả năng trở thành người nhện, không ai có thể lo lắng trèo lên ban công tầng mười lăm không tử vong.
Anh không nhịn được cười, không có ai vào nhà anh đã suy nghĩ quá nhiều. Anh bước vào trong, đặt cây gậy sang một bên, đi vào phòng tắm để tắm.
Khi anh rời đi, cây gậy đang dựa vào tường rơi sang một bên, trước khi nó rơi xuống sàn nó trở lại vị trí ban đầu, đặt nó vào góc.
Hoa Na kích hoạt chức năng tàng hình, sau khi cất gậy đi, tiếp tục theo Lữ Tường Bình một cách tò mò. Người đàn ông này có sự nhạy bén tốt, có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô trong giấc ngủ của mình.
Khi anh cầm gậy kiểm tra xung quanh cô dành thời gian để chiêm ngưỡng cánh tay vững chắc, đôi chân cứng cáp và tư thế chuẩn bị cho kẻ thù.
Lữ Tường Bình bước vào phòng tắm để tắm, bởi vì sống một mình, nên anh không đóng cửa lại, thuận tiện cho cô đi theo anh vào phòng tắm, đứng bên ngoài lớp kính khô ướt tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, nhìn anh làm ướt người trần truồng từ đầu đến chân bằng vòi hoa sen, dùng sữa tắm thoa lên người rồi dùng nước rửa sạch.
Anh nhắm mắt lại và đưa tay ra chạm vào như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó.
Hoa Na nhìn lòng bàn tay to lớn của anh chạm vào nó, nhìn vào chiếc khăn rơi trên mặt đất, sau khi suy nghĩ về nó, cô cúi xuống nhặt nó lên đưa nó cho anh.
Bàn tay to sờ sờ khăn tắm, nhận lấy lau mặt, sau đó lau khô người, cuối cùng đội lên đầu lau mái tóc ướt của anh, làm xong anh quấn khăn tắm quanh thân dưới, bước ra khỏi phòng tắm, đi thẳng vào phòng bếp, Hoa Na tiếp tục đi theo anh?
Anh mở tủ lạnh, lấy một lon bia đến phòng khách, đang chuẩn bị ngồi xuống tận hưởng thời gian rảnh rỗi vào chủ nhật thì đột nhiên anh cảm thấy hơi đói, chỉ uống bia quá đơn điệu, anh nhớ trong tủ lạnh còn xúc xích, uống bia với xúc xích nướng.
Anh lập tức đứng dậy đi vào bếp, Hoa Na tò mò nhìn chằm chằm vào lon bia anh để trên bàn trà trong phòng khách, nhìn ngửi nó, suy nghĩ cầm nó lên và nhấp một ngụm trong khi anh không chú ý.
Hương vị rất tốt, mát mẻ.
Cô nuốt và uống phần bia còn lại, ngoài việc thú vị, còn có một niềm vui khó tả.
Cô ợ nhẹ, ngay sau đó cảm giác chóng mặt lại đập vào đầu cô.
Cô chóng mặt…
Cô cảm thấy suy nghĩ chậm chạp, đầu óc quay cuồng, cơ thể bất giác gục xuống ghế sô pha.
Sau khi uống chất lỏng thơm ngon kia, cô lại cảm thấy chóng mặt, thứ này cũng giống như cocktail, khiến cô chóng mặt.
Không, cô cần ngủ... Nhắm mắt lại và ngã sang một bên, cô nằm nghiêng trên chiếc ghế dài.
Khi ngã, cô vô tình chạm vào thiết bị vô hình, cả người cuộn tròn như mèo con, nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ sâu, cố gắng tiêu hóa thức uống lạ.
Lữ Tường Bình đặt xúc xích vào lò vi sóng để nướng, chỉnh nhiệt độ và thời gian, sau đó thong thả trở lại phòng khách, khi còn cách ghế sofa năm bước, anh đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to, cảnh tượng trước mắt làm anh giật mình.
Trên ghế sofa dài của anh, có một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đang nằm trên đó, anh khó có thể tin vào mắt mình! Anh vừa đi một lúc, vào bếp nướng xúc xích, sau đó quay lại phòng khách, còn có một người phụ nữ đang nằm trên ghế sofa. Anh kinh ngạc, nghĩ mình bị hoa mắt.
Ánh mắt kinh ngạc của anh chuyển từ đôi chân thon dài xinh đẹp của cô, đường cong mảnh khảnh của cô, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt thiên thần hồn nhiên đang ngủ say trong nháy mắt nhận ra cô, vẻ đẹp đó thật khó quên.
Hoa Na thực sự ngủ trên ghế sofa của anh! Anh không biết cô làm như thế nào vào nhà anh.
Lữ Tường Bình cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh thận trọng bước lên phía trước quan sát, không biết phải làm sao? Sau khi do dự một lúc, cuối cùng anh quyết định đưa tay ra và lay cô tỉnh.
"Cô Hoa?" Anh khẽ gọi, nhưng người đẹp đang ngủ trên ghế sofa rõ ràng là bất tỉnh. Anh nhìn thấy lon bia rơi trên ghế dài, sau đó nhìn cô, nhớ về phản ứng của cô với ly cocktail cô đã uống ngày hôm qua, liệu cô có uống trộm lon bia của anh và say một lần nữa không.
Anh cầm lon bia lên, trống rỗng nghĩ rằng đó là sự thật, anh mỉm cười cay đắng. Chưa nói đến vẻ ngoài của cô, bây giờ điều quan trọng nhất là, anh nên làm gì với cô?
Thật là căng thẳng, Cách Lâm và Dĩ Nặc đã đi hưởng tuần trăng mật vào sáng sớm nay, anh không biết gì về Hoa Na ngoài việc biết cô là bạn của Cách Lâm, anh không biết cô sống ở đâu hoặc liên lạc với ai.
Anh không thể đánh thức cô ấy dậy, vì vậy anh phải đợi cho đến khi cô ấy thức dậy và hỏi cô ấy chuyện gì đang xảy ra.
Anh nghĩ nghĩ, quyết định bế cô vào trong phòng trước, anh đặt lon bia xuống, cánh tay mạnh mẽ của anh dễ dàng bế cô lên, khi anh bế cô lên, anh vô tình chạm vào tai cô, kết quả đôi tai mỏng manh đột nhiên trở nên dài và nhọn.
Lữ Tường Bình sững sờ, động tác cố định ôm cô, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi tai nhọn của cô.
Anh hẳn là bị hoa mắt, tai của cô vừa rồi vẫn bình thường, làm sao có thể đột nhiên trở nên như này?
Tai không thể dài hơn, giả, phải không? Anh đưa tay ra để chứng minh sự nghi ngờ của mình, nhưng ngay khi bàn tay anh chạm vào tai cô, chiếc tai dài nhọn đã rút ngắn trở lại dáng vẻ bình thường.
Lữ Tường Bình chết lặng, không thể tin vào những gì mình đã tận mắt chứng kiến. Đôi tai của cô sẽ dài hơn hoặc ngắn hơn? Điều gì đang xảy ra!
Ngay lúc anh đang sững sờ, đôi mắt to của người đẹp đột nhiên mở ra, anh càng thêm sững sờ, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đôi mắt tím của cô, hoàn toàn kinh ngạc.
Hoa Na đang ngủ anh quấy rầy cô, làm gián đoạn giấc ngủ của cô, đánh thức cô dậy, ngay khi cô mở mắt ra, cô nhìn thấy khuôn mặt anh, dường như thay đổi tâm trạng, muốn biết anh muốn làm gì, cách nhanh nhất là trực tiếp tìm hiểu anh, cô duỗi tay ra vòng qua cổ anh, trước khi anh kịp phản ứng, đôi môi mềm mại của cô đặt lên môi anh, thực hiện chức năng tìm kiếm.
Ồ? Anh có nhìn thấy không?
Uh-huh, cô hiểu rồi.
Lưỡi mềm mại của cô khám phá trong miệng anh, tìm hiểu tất cả mọi thứ của anh.
Cô không muốn hù dọa anh, may mắn người đàn ông này đủ tỉnh táo, quan trọng hơn người đàn ông này sẽ không làm tổn thương cô, anh đáng tin cậy, cho nên cô có thể yên tâm ngủ.
Khi cô rời khỏi môi anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu tím quyến rũ với ánh mắt bí ẩn, khiến anh mất trí.
Cô nhắm mắt lại lần nữa, hai tay buông lỏng khỏi vai và cổ anh, tai cô thu lại kích thước của một người trái đất, cô nép vào vòng tay anh, tiếp tục ngủ như một cô bé ngây thơ và vô hại.
Nụ hôn bất ngờ khiến đầu óc Lữ Tường Bình trở nên trống rỗng, môi cô mềm mại hơi thở cô có mùi bia. Nụ hôn này đã tác động đến suy nghĩ của anh và làm gián đoạn khả năng suy nghĩ của anh.
Đôi tai nhọn giống như yêu tinh trong phim? Đôi mắt màu tím của cô ấy là gì? Không có từ nào có thể diễn tả được anh đã sốc như thế nào vào lúc này, cuối cùng anh nhận ra rằng cô thật khác thường.
Hoa Na chắc chắn không phải là người bình thường. Dù rất sốc khi nhìn thấy cô ngủ một cách hồn nhiên và vô hại trong vòng tay mình nhưng anh không thể đuổi cô ra ngoài vì vẻ đẹp đặc biệt của cô.
Lữ Tường Bình hít một hơi thật sâu, sau khi bình tĩnh lại, anh bế cô đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường lớn.
Anh có quá nhiều nghi ngờ về ngoại hình của cô ấy, nhưng nếu muốn biết chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ có thể đợi cho đến khi cô ấy tỉnh lại.
Sau khi ngắm nhìn khuôn mặt ngọt ngào đang ngủ của Hoa Na hồi lâu, anh lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tuyến phân cách
“Nhìn xem, mọi người đều sắp kết hôn, nhưng con vẫn chưa có bạn trai.”
“Tại sao không? Con đã có bạn trai, chúng con vừa mới chia tay.”
“Hãy nhìn Phương Dĩ Nặc. Con bé đã từng ly hôn và có một đứa con, vẫn có thể tìm được một người chồng tốt như vậy.”
Tiểu Ngải nghe vậy cau mày nói: “Điều kiện của cô ấy rất tốt! Cô ấy biết nấu ăn con của cô ấy cũng rất dễ thương, hiểu chuyện.”
Ngải Mục có quan niệm truyền thống và không đồng tình với nhận định của con gái mình.
“Xét về điều kiện hôn nhân, người phụ nữ đã ly hôn rất khó kết hôn lần nữa.”
Tiểu Ngải hoàn toàn trái ngược với người mẹ bảo thủ của mình. Cô là một người phụ nữ hiện đại. Cô liền phản bát: “Đó là định kiến của mọi người. Đàn ông không nhìn ra được ưu điểm của Dĩ Nặc là kẻ ngu ngốc. Một người phụ nữ toàn tâm toàn ý cho mình và không bao giờ hối tiếc. Ngoài ra, Tiểu Diệu Diệu mà cô ấy sinh ra là một đứa con ngoan hiếm có. Một đứa trẻ thông minh, đáng yêu như Tiểu Diệu Diệu, phải có vận may như thế nào mới sinh ra được, Cách Lâm chiếm được lợi ích trước khi cưới cô ấy.”
Mẹ Ngải cúi mặt xuống, “Đúng vậy! Trẻ con khó dạy, cho nên ta mới sinh ra một đứa con gái hư hỏng, không quan tâm đến ý nguyện của mẹ!”
“Sao con lại không lo lắng cho mẹ? Hàng tháng con cũng gửi không ít tiền để hiếu kính cho ba mẹ! Hơn nữa, năm ngoái con đã đưa ba mẹ ra nước ngoài chơi, so với hai đứa con trai mà mẹ sinh ra, con gái hiếu thảo hơn rất nhiều."
“Con nói cái gì thế!” Mẹ hét lên điên cuồng.
“Không sao đâu.” Tiểu Ngải lập tức cúi đầu ra vẻ hiểu biết, cô không sợ mẹ giận mà sợ cãi nhau nên cô không muốn ở nhà chút nào, thà thuê nhà ở bên ngoài còn hơn.
Ngày hôm qua sau khi kết thúc đám cưới của Dĩ Nặc, sáng nay cô đã ra khỏi căn hộ từ sáng sớm và trở về quê thăm bố mẹ. Mỗi lần về nhà, cô chắc chắn sẽ bị mẹ càm ràm trong vài giờ.
“Nếu con thực sự muốn hiếu thảo với ta thì hãy tìm một người đàn ông để kết hôn càng sớm càng tốt! Con đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, ta cũng không biết phải giải thích thế nào với những họ hàng."
Suy cho cùng, đó chỉ là vấn đề thể diện. Cô chưa kết hôn và chưa làm điều gì xấu mà lại luôn phải chịu sự phân biệt đối xử.
Hừ, cô không muốn kết hôn chút nào, nhìn hai người anh trai sau khi kết hôn của cô, cô càng không muốn kết hôn.
Hai anh trai của cô, một người đàn ông coi trọng bề ngoài, khi về đối xử với vợ như người hầu.
Người còn lại suốt ngày ở bên ngoài, thậm chí ngoại tình ở bên ngoài. Lần trước còn làm ầm ĩ lên, cuối cùng họ cũng giải quyết được bằng tiền. Cô không dám cho ai biết họ là anh em của cô!
Sinh ra trong một gia đình bảo thủ, trọng nam hơn nữ, Tiểu Ngải cảm thấy mình không hòa hợp với gia đình, có tư tưởng người phụ nữ hiện đại nhưng ba mẹ thế hệ cũ, quan niệm trọng nam hơn nữ là điển hình nhất. "Con trai hiếu thảo", ba mẹ suốt ngày hiếu thảo với con trai, không những cho mỗi người một căn nhà riêng mà còn lo chu đáo mọi việc. Điều này khiến hai anh em coi đó là điều hiển nhiên và trở nên rất kiêu ngạo độc đoán khi còn nhỏ. Ba mẹ cô đã có tuổi cô không tán thành quan điểm này.
Từ nhỏ cô đã không được hưởng phúc lợi gì, mọi việc đều phải dựa vào chính mình. Cô từng oán hận bố mẹ thiên vị, nhưng giờ cô cảm thấy rất may mắn vì ba mẹ đã không chiều chuộng cô. Rất nghiêm khắc với cô từ khi còn nhỏ. Cô đã học cách tự lập, bây giờ cô có thể tự nuôi sống mình mà không cần nhìn sắc mặt người khác. Cô có tầm nhìn rộng hơn và có thể nhìn xa hơn.
Nhìn lại hai người anh của cô, họ được yêu thương từ nhỏ, không phải làm gì cả nhưng lớn lên họ lại là hai kẻ vô dụng. Họ ra bên ngoài làm và ngay lập tức đổi việc khi mọi việc không như ý muốn. Làm sai, họ trở về nhà phàn nàn với ba mẹ. Vợ bọn họ chán nản mất bình tỉnh khi không giúp đỡ việc nhà. Cô không phải thầy bói và có thể đoán ra rằng hai anh em cô sẽ bị bỏ. Chị dâu sớm hay muộn sẽ ly hôn, thời cơ còn chưa tới!
Trước đây, phụ nữ phải dựa vào đàn ông vì không thể nuôi sống bản thân.
Bây giờ cô có công việc tốt, thuê nhà ở bên ngoài, có cuộc sống riêng và có bạn bè.
Cô thà sống độc thân suốt đời còn hơn lấy một người đàn ông xấu không biết làm việc nhà.
Suy nghĩ của mẹ dài đến mức khiến tai cô gần như chai sạn, dù sao cô cũng không chịu thỏa hiệp mà thôi!
Cuối cùng cô cũng vượt qua được bữa trưa ở nhà, sống sót sau những tiếng ồn và hoàn thành nghĩa vụ hiếu thảo với ba mẹ. Sau đó, cô tìm lý do để rời đi và tự do đi để trở về căn hộ thuê của mình.
Tắm rửa xong, thay quần áo thường ngày, nằm trên sofa, ôm gối, Tiểu Ngải thoải mái thở dài, thà ở chỗ riêng của mình, thích thì xem TV, muốn làm gì thì làm đến chán thì thôi. Gọi điện và trò chuyện với bạn bè, thật tuyệt khi được tự do nói một cách thẳng thắn, nhược điểm duy nhất của việc độc thân là rất dễ bị người khác lãng quên.
Cô vẫn thích chủ nghĩa độc thân hơn.
Đang xem TV, cô ngủ gật. Vào ngày chủ nhật hiếm hoi, cô muốn tận hưởng niềm hạnh phúc độc thân của riêng mình, lúc này đột nhiên có tiếng ầm ầm vang lên khiến cả căn phòng rung chuyển, khiến cô sợ hãi nhảy dựng lên ghế sofa.
Động đất?
Cô lo lắng nhìn xung quanh, rất nhanh phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ phòng bên cạnh, hoàn toàn không phải là động đất. Sau khi tìm ra nguồn gốc của âm thanh, cô tức giận. Làm tiếng động lớn như vậy không sợ làm phiền người khác sao? Cô nhớ nhà bên cạnh không có ai. Chẳng lẽ có người mới chuyển đến sao?
Dù thế nào đi nữa, cô quyết định tranh cãi với đối phương, không phải vì mình mà vì sự bình yên của những người hàng xóm khác nên cô tức giận mở cửa và đi sang nhà bên cạnh để bấm chuông.
Cô cau mày đứng ngoài cửa chờ đối phương mở cửa. Một lúc sau, khi cửa mở ra, vẻ mặt vốn nghiêm túc của Tiểu Ngải khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương không khỏi thốt lên một tiếng.
Người đàn ông đứng ở cửa dáng người cao lớn, bờ vai rộng, khuôn mặt lạnh lùng, phong độ, vẻ mặt không cười có chút lạnh lùng.
Cô mới nhìn thấy khuôn mặt này ngày hôm qua.
"Tại sao lại là anh?" Cô không giấu được sự ngạc nhiên, bởi vì người mở cửa thực ra chính là người đàn ông tên Tra Thụy.
"Xin chào." Tra Thụy nhìn cô. Tuy khuôn mặt đẹp trai không chút biểu cảm, nhưng trong mắt anh lại tỏa ra ánh sáng thần bí. Anh đã tự mình đưa tay ra với cô, tàng hình và đi theo cô. Để tiếp cận cô, anh chuyển đến cạnh cô, dự định bắt đầu làm việc chăm chỉ để lấy lòng người phụ nữ anh thích và tìm mọi cách để cô hạnh phúc và khiến cô chấp nhận mình.
Vì là bạn của Cách Lâm nên Tiểu Ngải muốn cho anh chút thể diện nên vẻ mặt dịu dàng hơn, đưa tay ra bắt tay anh.
“Anh sống ở đây à?” Cô ngạc nhiên.
"Ừ." Anh trả lời.
Cô đang định hỏi anh chuyển đến đây khi nào? Nhưng cô phát hiện ra tay anh vẫn đang nắm lấy tay cô, cô muốn rút lại nhưng anh không chịu buông.
Anh đang làm gì vậy, tại sao lại nắm tay cô lâu như vậy? Đúng lúc cô đang định bảo anh buông ra thì anh bất ngờ kéo cô vào nhà anh!
“Này, anh đang làm gì vậy?” Cô thì thầm, ngạc nhiên trước hành vi đột ngột của Tra Thụy, cô không quen anh ta, chỉ mới gặp anh ta một lần trong đám cưới ngày hôm qua đưa cô vào nhà làm chuyện gì sai trái phải không?
Đừng tưởng rằng vì anh đẹp trai nên cô sẽ đối xử khác với anh! Nếu anh dám đối xử không đúng mực với cô, cô nhất định sẽ đối xử thô lỗ với anh…
“Mời em ngồi.” Anh kéo cô đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó quay người rót một tách trà, cắt một miếng bánh dâu, đặt lên bàn cà phê trước mặt cô rồi nói:“Em dùng thử đi."