Edit + Beta: ALice.

Bốn năm trước, Bồ Dao Tri tốt nghiệp ở một trường đại học hạng ba.

Tuy rằng có bằng tốt nghiệp đại học, nhưng đại học hạng ba này vốn không có một chút tác dụng nào đối với việc cậu tìm công việc.

Trường đại học mà cậu học này thậm chí còn không hữu dụng bằng trường cao trung mà cậu học trước đây nữa.

Sau khi tốt nghiệp đại học xong, cậu mất một đoạn thời gian để tìm việc. Bởi vì chỉ tốt nghiệp từ một trường đại học hạng ba mà ở cái xã hội khắp nơi đều có Beta này, thì một Beta chỉ có bằng cấp bình thường như cậu thật sự rất khó có thể tìm được một công việc thích hợp.

Nếu không phải bởi vì cao trung cậu học ở trường quý tộc cao cấp, thì thậm chí mấy công ty miễn cưỡng cảm thấy cậu có thể vào làm kia, cũng sẽ không chọn cậu.

Tìm việc liên tiếp vấp phải trắc trở, thật sự cũng không tìm được việc thích hợp. Vì thế Bồ Dao Tri lại tốn thời gian gần hai năm nữa, để chuyên môn đi học phát triển phần mềm.

Có lẽ bởi vì nếu bản thân mình không nỗ lực, thì sẽ không tìm được công việc. Người luôn luôn cho rằng mình ngu dốt, dung lượng não rất thấp như cậu, vậy mà thật sự trong hai năm liền học được khai phá phần mềm, trở thành một kỹ sư bảo trì phần mềm.

Đương nhiên.

Lấy trình độ mới nhập môn không bao lâu của cậu, thì chỉ có thể đi bảo trì một ít phần mềm tương đối đơn giản mà thôi.

Còn những tập đoàn, công ty lớn về phần mềm thì năng lực của cậu không theo kịp.

Nhưng mặc dù chỉ là trình độ mới nhập môn không bao lâu, thì bắt đầu tìm việc cũng dễ hơn không ít so với hai năm trước.

Không bao lâu sau khi cậu tự học xong nghiên cứu phần mềm, thì cậu liền tìm được một công việc thích hợp ở một công ty nhỏ.

Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Tuy rằng thường xuyên tăng ca, nhưng ít nhất công việc ổn định mỗi tuần còn có một ngày nghỉ.

Hiện tại cậu đang ở một mình.

Sau khi tìm được việc xong thì cậu cũng dọn ra khỏi nhà, một mình thuê nhà ở bên ngoài.

Dù sao cậu cũng đã 24 tuổi, một người đàn ông đã 24 tuổi mà còn ở chung với mẹ thì thật sự rất không thích hợp.

Cậu thuê một căn phòng ở gần công ty.

Phòng ở rất nhỏ, chỉ có 40 mấy bình nhưng một mình cậu ở vậy là đủ rồi.

Cậu cũng không nuôi động vật.

Không có thú vui kia.

Tuy rằng vẫn luôn ở một mình, nhưng có lẽ là bởi vì đã sớm quen nên cậu cũng không cảm thấy tịch mịch.

Còn đối tượng **, cậu cũng sẽ tuyệt đối không đưa về nhà.

Cậu không thích ở trong nhà có hơi thở của những người khác.

......

Ngày hôm sau.

Buổi sáng 8 giờ rưỡi, Bồ Dao Tri rời giường, sau khi rửa mặt thay quần áo xong liền đến công ty quét thẻ đi làm.

Bởi vì quy mô công ty rất nhỏ cho nên cũng không có yêu cầu về ăn mặc.

Bồ Dao Tri mặc áo thun trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen rộng thùng thình. Sau khi cậu xách theo laptop đi bộ khoảng mười phút, thì rất nhanh đã đến công ty.

Công ty ở một khu **.

(ALice: Chỗ ** là do Tấn Giang ẩn, nên mị cũng không hiểu chỗ này tác giả dùng từ gì.)

Chỉ có một tầng.

Nhân viên trong công ty chỉ có năm người.

Ba Beta, một Omega và một Alpha.

Thêm cả ông chủ, tất cả là sáu người.

Ông chủ cũng là một Alpha.

Cực kì trẻ tuổi, tính tình khiêu thoát.

Bởi vì người trong công ty không nhiều lắm, hơn nữa tính cách của ông chủ lại hiền hoà, không có vẻ ta đây cấp trên cho nên bầu không khí trong công ty cũng không tệ lắm.

Ở trong công ty nhỏ này, nhân viên Alpha duy nhất phụ trách viết code cho hệ thống khai phá phức tạp nhất trong công ty nhất, mà nhân viên Omega duy nhất thì liền phụ trách thiết kế UI.

Alpha thông minh, đầu óc cũng linh hoạt. Omega thì tâm tư tỉ mỉ, đối với phương diện sắc thái và thẩm mỹ thì càng mẫn cảm hơn một ít so với Beta và Alpha.

Còn ba nhân viên Beta thì phụ trách những công việc còn lại.

Trong công ty, giới tính khác nhau thì được sắp xếp ở vị trí công việc mà từng người am hiểu, mỗi người mỗi việc.

Đến công ty, Bồ Dao Tri ấn vân tay của mình xuống máy chấm công.

Quét vân tay xong, chấm công vào thành công.

Sau khi chấm công xong, cậu xách theo túi đựng laptop đi đến chỗ ngồi làm việc của mình.

Cậu nhấc chân, mắt nhìn thẳng đi về phía chỗ ngồi của mình. Nhưng vừa đi được một nửa, thấy cậu vừa tới thì Omega ở trong công ty đang vẻ mặt thâm thù đại hận đối với phần mềm AI và PS trên máy tính, lập tức ngẩng đầu giương giọng hỏi cậu: "Dao Tri, cậu ăn sáng chưa?"

Bồ Dao Tri ngẩn người, nhàn nhạt đáp lại: "Vẫn chưa."

Nghe vậy, Omega cười tươi rạng rỡ.

Chỉ thấy Omega mặt mày hớn hở nói: "Hà hà ~ tôi biết ngay mà ~ cho nên hôm nay tôi còn đặc biệt mang riêng một phần bữa sáng cho cậu nè! Đặt ở trên bàn cậu đó, nhớ ăn nha!"

Cậu hơi giật mình, sau đó lập tức nói tiếng cảm ơn.

"Cảm ơn."

Omega vẫy vẫy tay, không để bụng.

Omega vừa dứt lời thì bên cạnh cách đó không xa, Alpha đang ngồi ở chỗ làm việc của mình, càng thêm cảm thấy trọc đầu đối với code phần mềm trước mắt. Hắn nhịn không được đau đầu duỗi tay nắm tóc, sau đó giương giọng hô về phía Omega: "Địch An, cô còn đồ ăn không?"

Nghe tiếng, Omega, cũng chính là Địch An nhịn không được trợn mắt, nói: "Nghiêm Phàn Thần, vừa rồi anh đã ăn nhiều như vậy mà vẫn còn chưa no sao?"

Alpha là Nghiêm Phàn Thần ngượng ngùng cười khà khà nói, "Cô lại không phải không biết, Alpha vốn dĩ ăn nhiều hơn so với Omega và Beta mà."

Địch An một tiếng hừ nhẹ, nói: "Đồ ăn vặt ở trong ngăn kéo của tôi ấy, tôi còn bận làm việc tự anh đi tìm đi."

Nghiêm Phàn Thần vui vẻ đồng ý.

"Cảm tạ Địch An đại nhân!"

Bên kia, Bồ Dao Tri an tĩnh đi tới chỗ ngồi của mình.

Chỉ thấy trên bàn làm việc của cậu, đang để bữa sáng nóng hầm hập mà Omega mang riêng đến cho cậu.

Bên cạnh bữa sáng, còn đặt một lọ sữa bò mới.

Cậu nhìn sữa bò trước mắt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía chỗ đối diện mình.

Đối diện với chỗ làm việc của cậu, cũng là một Beta.

Beta thấy cậu nhìn về phía y, tức khắc tươi cười ấm áp dịu dàng.

"Bà xã của tôi mua đấy, trong nhà uống không hết nên mang cho mỗi người một lọ."

Bồ Dao Tri nghe xong, lập tức nói lời cảm tạ.

Beta Lê Lễ cười cười, không để bụng nói: "Này có gì đâu mà phải cảm tạ, mọi người đều là đồng nghiệp, không cần khách khí như vậy."

Lê Lễ tùy ý nói xong, liền thu hồi tầm mắt lại lần nữa bắt đầu bận việc của mình.

Bồ Dao Tri thấy thế, cũng thu hồi tầm mắt sau đó ngồi ở chỗ làm việc an tĩnh mà bắt đầu ăn sáng.



Trước đây cậu cho rằng, Beta là giới tính thấp kém nhất trong ba giới tính nhất định phải bị Alpha và Omega khinh thường.

Sau lại.

Cậu mới phát hiện, vốn dĩ chẳng liên quan gì đến giới tính cả.

Cũng không phải Alpha và Omega khinh thường Beta.

Mà là những Alpha và Omega gia cảnh ưu việt, mới khinh thường Beta.

Beta là tầng lớp phổ thông nhất trong ba giới tính, chính vì quá mức phổ thông cho nên mới dẫn đến những Alpha và Omega gia cảnh ưu việt từ trước đến nay đều là khinh miệt, khinh thường nhìn lại đối với giới tính Beta này.

Đối với những Alpha và Omega gia cảnh xuất chúng cực kỳ ưu việt mà nói, tin tức tố, kỳ mẫn cảm, kỳ động dục...... vân vân, mới là minh chứng cho sự cao quý của bọn họ.

Mà những Beta không ngửi được tin tức tố, cũng không có kỳ mẫn cảm và kỳ động dục, vốn chính là tầng lớp thấp kém nhất mà Thượng đế tạo ra.

Cho nên, Bồ Dao Tri đã rõ ràng một cách thảm thiết một điều.

—— đừng có bất cứ liên hệ gì với những Alpha hoặc là Omega gia cảnh ưu việt.

Đương nhiên.

Những Alpha và Omega gia cảnh ưu việt kia cũng coi thường một Beta có bộ dáng bình thường, gia cảnh nghèo kiết hủ lậu.

Bồ Dao Tri thong thả ung dung ăn bữa sáng xong, cậu liền rời khỏi chỗ làm việc chuẩn bị đến phòng vệ sinh rửa tay.

Lúc này, ông chủ của công ty bọn họ tới.

Alpha trẻ tuổi quần áo hỗn độn, tóc cũng lộn xộn vừa mới đến công ty xong liền lập tức nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía Bồ Dao Tri.

"Dao Tri ——" Alpha trẻ tuổi khóc chít chít gọi cậu.

Mọi người trong công ty thấy tình cảnh như vậy, sớm đã nhìn nhiều không trách tập mãi thành thói quen.

Lại nữa rồi......

Ông chủ của bọn họ tuy rằng là một Alpha nhưng lại cực kỳ thích khóc, hoàn toàn không có bộ dáng của một Alpha gì cả.

Bởi vì trong tất cả nhân viên, chỉ có mỗi Bồ Dao Tri là chưa từng nói nhìn hắn không có 'Alpha dạng'. Hơn nữa đối với việc hắn khóc lóc kể lể cũng không cảm thấy không kiên nhẫn. Thêm nữa cậu rất kín miệng, cho nên ông chủ của bọn họ có chuyện gì liền lập tức đi tìm Bồ Dao Tri khóc lóc kể lể oán giận. Lại lần nữa nhìn thấy tình cảnh này, bốn nhân viên còn lại không khỏi cùng nhau thở dài.

"Haizz, sếp lại nữa rồi, Dao Tri thật thảm......"

"Sếp cứ như vậy thì sao mà tìm được đối tượng đây chứ?"

"Đúng đó, có Omega nào hy vọng Alpha của mình còn khóc nhiều hơn so với mình chứ?"

"Nếu không phải bởi vì Dao Tri tuyệt đối sẽ không yêu đương với Alpha, thì tôi cảm thấy sếp chắc chắn sẽ theo đuổi Dao Tri đấy."

"Không đúng đâu, Dao Tri làm gì mà không yêu đương với Alpha? Cậu ấy rõ ràng là không có dự định yêu đương gì mà."

"Tôi cảm thấy chắc chắn trước đây cậu ấy đã từng trải qua chuyện gì rồi ấy."

"Hừm, lấy giác quan thứ sáu của một Omega mà nói, tôi cũng cảm thấy vậy á."

Ngoài phòng khách, mấy nhân viên đang tám chuyện linh tinh.

Trong phòng khách, Alpha trẻ tuổi Sở Thẩm Lộ đang nức nức nở nở, vẻ mặt buồn khổ.

"Dao Tri làm sao bây giờ...... Hức hức...... Chuỗi tài chính của công ty bị gián đoạn rồi."

"Trong một tháng này, tôi đã tìm không biết bao nhiêu nhà đầu tư, bao nhiêu công ty lớn. Thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng tìm luôn rồi, nhưng không có một người nào nguyện ý đầu tư cho công ty của chúng ta hết."

"Bây giờ công ty mới vừa đi vào quỹ đạo, thì đã phải giải thể rồi sao? Tôi thật sự...... Thật sự rất không phục."

"Bây giờ tôi đi trên đường, nhìn những bác gái kia đều muốn đi tới hỏi bà ấy có nguyện ý đầu tư cho công ty nhỏ này của chúng ta hay không đó."

"Khoản tiết kiệm của tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể trả lương ba tháng nữa cho mọi người mà thôi, chờ đến ba tháng sau...... thì cũng chỉ có thể bán nhà."

"Tôi không muốn giải thể công ty, tôi đã trả giá nhiều tâm huyết và tinh lực vì công ty này như vậy mà ——"



Trong lúc Sở Thẩm Lộ còn đang khóc lóc ỉ ôi, thì Bồ Dao Tri nhàn nhạt cắt ngang lời hắn.

"Ba tháng này không cần trả tiền lương cho tôi."

Ông chủ Alpha tuổi trẻ Sở Thẩm Lộ này sửng sốt, tiếp đó theo bản năng cực kỳ không tán đồng nói: "Hả? Như vậy sao được? Vậy cậu không phải ở công ty ——"

Bồ Dao Tri lại lần nữa cắt ngang lời hắn.

"Đã tìm mọi con đường góp vốn rồi sao?"

Sở Thẩm Lộ theo bản năng gật đầu.

"Đúng vậy! Ngay cả mẹ tôi cũng đi tìm luôn rồi!" Nói tới đây, Alpha ủy khuất nắm góc áo của mình, nhỏ giọng nói, "Mẹ tôi bảo tôi đừng tiếp tục lăn lộn ở công ty rách này nữa, bảo tôi nhanh chóng tìm một Omega rồi kết hôn đi."

Bồ Dao Tri nghe tiếng, mặt không cảm xúc mà hỏi lại: "Công ty lớn cũng tìm luôn rồi sao?"

Động tác của Sở Thẩm Lộ dừng lại.

"Công ty lớn á? Là công ty nào cơ?"

Bồ Dao Tri tung ra bốn chữ.

"Tập đoàn Minh Uyên."

Sở Thẩm Lộ vẻ mặt cứng đờ, lập tức lắc đầu.

"Vẫn chưa......"

Bồ Dao Tri nhíu mày, trong ánh mắt rõ ràng viết: Vậy sao giờ không đi đi?

Sở Thẩm Lộ thở dài, vẻ mặt buồn khổ.

"Người ta là tập đoàn lớn, giá trị hợp đồng được ký ít thì cũng là đơn hàng vài tỷ, người ta sao có thể nhìn trúng công ty nhỏ như chúng ta chứ?"

"Loại công ty nhỏ như chúng ta, chỉ cần mấy trăm vạn là có thể dư sống rồi. Không chỉ có dư sống, mà thậm chí trong vòng hai năm cũng không cần lo nghĩ về tài chính nữa."

"Nhưng công ty nhỏ như chúng ta, dù có cầm tư liệu sản phẩm công ty tới cửa cầu tập đoàn Minh Uyên người ta đầu tư, còn không phải là tự đưa tới cửa cho người khác nhục nhã sao?"

"À không, có thể ngay cả nhục nhã người ta cũng khinh thường nữa."

Đối mặt với nguyên do bất đắc dĩ của Sở Thẩm Lộ, Bồ Dao Tri thờ ơ.

Cậu trực tiếp nói trúng tim đen: "Không phải anh cũng đã mặt dày đi tìm bác gái rồi sao, thậm chí còn mặt dày đi tìm các bác gái trên đường để hỏi các bà ấy có muốn đầu tư hay không sao? Nếu anh đã không cần thể diện, thì anh sợ cái gì."

Sở Thẩm Lộ giật mình.

Hắn suy tư một chút.

Một lát sau, hắn vỗ tay như lập tức bị đánh thức.

"Đúng nhỉ! Sợ cái gì chứ!"

"Bị cự tuyệt thì cự tuyệt thôi, bị cự tuyệt không phải rất bình thường sao?"

"Cứ thử xem cho biết!"

"Xem như...... xem như là đến tập đoàn Minh Uyên để trải đời đi!"

Sở Thẩm Lộ bị thuyết phục.

Nhưng, sau khi nói những lời này xong, thì bộ dáng của Sở Thẩm Lộ bộ dáng, lại bắt đầu lập tức trở nên cực kì co rúm khiếp nhược lần nữa.

Sở Thẩm Lộ thật cẩn thận nhìn cậu một cái.

"Cái kia...... Dao Tri à....."

Bồ Dao Tri nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt hơi nghi ngờ.

Sở Thẩm Lộ lộ ra một tươi cười hơi có chút xấu hổ.

"Tôi...... Một mình tôi đi thì có chút sợ......"

"Nếu không...... Nếu không đến lúc đó, cậu đi chung với tôi được không?"

Bồ Dao Tri: "......"

Thấy Bồ Dao Tri không nói gì, Sở Thẩm Lộ hắng hắng giọng nói.

"Cứ vậy đi, tôi ở nhà chuẩn bị ba ngày. Ba ngày sau, tôi cho cậu nghỉ, thế nào?"

Sở Thẩm Lộ nói xong, mắt trông mong nhìn về phía cậu.

Bồ Dao Tri nhìn vẻ mặt đáng thương của Sở Thẩm Lộ, thần sắc có chút bất đắc dĩ.

"Có thể."

Sở Thẩm Lộ cao giọng hoan hô.

"Ồ yeah!"

Sở Thẩm Lộ vui vẻ hoan hô xong, sửa lại bộ dáng suy sút nản lòng vừa nãy một phen đứng dậy khỏi sô pha trong phòng khách.

Hiện tại đã có mục tiêu, Sở Thẩm Lộ nháy mắt tinh thần đại chấn.

"Vậy tôi liền bắt đầu chuẩn bị tư liệu của công ty!"

"Dao Tri hôm nay cậu bắt đầu được nghỉ!"

"À đúng rồi, ngày đó tôi mặc tây trang qua đó, cậu cũng nhớ mặc tây trang nhé."

"Đến lúc đó tôi đi đón cậu!"

Nói xong, Sở Thẩm Lộ vui vẻ rời đi trước.

Sở Thẩm Lộ rời đi, Bồ Dao Tri theo sát phía sau.

Ra khỏi phòng khách, bốn nhân viên khác trong công ty lập tức không hẹn mà cùng mà đồng loạt nhìn về phía cậu.

Vẻ mặt nhiều chuyện rõ ràng nhìn không sót gì.

Bồ Dao Tri đứng ở cửa phòng khách, nói ngắn gọn sáng tỏ: "Tài chính trong công ty bị gián đoạn, hai ngày nữa sếp và tôi sẽ đến tập đoàn Minh Uyên để mời đầu tư."

Phản ứng của mọi người cũng giống với Sở Thẩm Lộ vừa nãy ở phòng khách, những nhân viên khác trong công ty cũng cảm thấy chuyện này là ý tưởng kỳ lạ, vốn là chuyện không có khả năng.

"Tập đoàn Minh Uyên, chính là tập đoàn mà tôi đang nghĩ đến đó hả?"

"Thành phố S cũng chỉ có một Tập đoàn Minh Uyên này mà ha......"

"Người ta là công ty lớn đã niêm yết, sao có thể để mắt đến loại công ty nhỏ này như chúng ta chứ?"

"Vậy là không có khả năng mời được đầu tư à."

"Tôi cũng cảm thấy vậy, khả năng sếp ngay cả cửa lớn còn không bước vào được nữa kìa."

Bốn người tỏ vẻ cũng không xem trọng chuyện này, đối này hoàn toàn có cái nhìn tiêu cực.

So sánh với bốn người ủ rũ, thì thái độ của Bồ Dao Tri lại ung dung không có bất kì gợn sóng nào.

"Xem như là thử xem."

Thanh âm của bốn người tạm dừng lại.

"Cũng phải, nói không chừng đâu......"

"Tuy rằng không quá có khả năng, nhưng cứ xem như là thử xem đi."

"Haizz, dù sao thì cũng không tìm ra biện pháp khác mà."

"Haizz, vậy cứ thử xem sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play