Mặc dù đã có hiểu biết nhất định về Giải Phương Trừng nhưng lúc này Tề Thiền Dương vẫn không nhịn được: “Này!”
Thấy anh ta lại định mở miệng giảng đạo tiếp, Giải Phương Trừng vội cầm gậy của cậu lên: “Tôi sang bên cạnh xem Lưu Hàm Nguyệt thế nào.”
Nói xong thì quay đầu đi mất.
“Ê! … Hừ!” Tề Thiền Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*.
(*: Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn nhưng không được)
Cốc San San ở một bên an ủi anh ta: “Thực lực của anh Giải mạnh như vậy, chắc chắn anh ấy cũng có cách qua cửa của riêng mình, anh Tề đừng lo lắng.”
Trong lòng Tề Thiền Dương cũng hiểu với thực lực của Giải Phương Trừng, anh ta lo cho cậu thì thà tự lo cho mình còn hơn.
Nhưng trên cơ thể người này không hiểu sao lại có một loại khí chất, cực kì đáng tin nhưng cũng cực kì khó tin, khiến Tề Thiền Dương không nhịn được mà muốn bận tâm lo nghĩ.
“Giải Phương Trừng tự có cách qua cửa” sau khi tới sân cầu lông thì như nước hòa vào biển, chẳng mấy chốc đã hòa nhập được với những NPC bệnh nhân.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT