Dứt lời, ngay cả Trương Ngạc - người vừa nói xong câu đó cũng cảm thấy lời nói của mình vô cùng hoang đường.
Những người chơi còn lại cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác giống nhau, Dư Tông là người đầu tiên hoàn hồn.
Anh ấy quay đầu nhìn những NPC ở đằng sau đã chuẩn bị đâu vào đấy, định bước lên sân khấu và bắt đầu hát hí khúc.
“Kệ đi, chúng ta cứ theo đám NPC này đã xem rốt cuộc họ hát hí khúc thế nào, tiện thể coi còn manh mối nào nữa không.”
Còn về đại ca… Thật sự khó đoán ra đại ca đang nghĩ gì, vả lại bọn họ không muốn đi quá giới hạn…
Cả đoàn người nối gót theo chân đám NPC đã chuẩn bị sẵn sàng, bước ra khỏi cửa đoàn kịch. Thôn Thọ Phương về đêm càng nặng nề và u ám hơn nhiều, tiền giấy bay phấp phới khắp nơi như từng đôi mắt giám thị đám người chơi, thi thoảng có âm thanh vang lên từ đằng xa nghe như tiếng ai oán khóc than gì đó.
Hai bên sân khấu kịch đều đốt nến, sáp nến màu trắng chảy xuống tạo thành một lớp nến thật dày, tựa như lớp mỡ dưới ánh đèn mờ mờ, khiến người khác cảm thấy vô cùng khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play