Trong Phượng Nghi Cung, Triệu Quy Nhạn đang chống đầu nghiêm túc xem sổ sách nội quan đưa tới.

Thời khắc nắm giữ ấn phượng, nàng đã trở thành trung cung được Trình Cảnh Di giao phó nhiệm vụ quan trọng.

Trước kia công việc nội vụ đều do Triệu Thanh Loan xử lý. Sau khi Triệu Thanh Loan qua đời, Thục phi giải quyết thay trong thời gian ngắn, Lệ phi và Hiền phi cùng nhau quản lý hậu cung.

Hiện giờ ấn phượng đã có chủ, tất nhiên các nàng phải trao trả quyền lực.

Từ nhỏ Triệu Quy Nhạn đã không được mẹ đẻ dạy dỗ, hiển nhiên cũng chưa từng học cách xử lý việc nội vụ. Hiện giờ nhìn chồng sổ sách này, nàng chỉ thấy choáng váng đầu óc.

Triệu Quy Nhạn buồn bực thở dài.

“Thải Nguyệt, ngươi nói xem, vì sao làm Hoàng hậu lại khó như vậy?”

Đúng lúc Hà ma ma bưng một đĩa sữa chua hoa hồng tiến vào, nghe nàng nói thế, bà cười: “Nương nương lại nói mấy lời trẻ con nữa rồi.”

Mũi xinh của Triệu Quy Nhạn khẽ ngửi, mi mắt cong cong: “Sữa chua hoa hồng!”

Hà ma ma cưng chiều đặt đĩa sứ bên tay nàng: “Lúc nào mũi của nương nương cũng thính.”

Triệu Quy Nhạn xem sổ sách cả buổi sáng, vừa mệt vừa đói từ lâu, hai mắt sáng ngời, nàng lập tức múc một muỗng sữa chua hoa hồng, ăn từng miếng nhỏ.

Hà ma ma trìu mến nhìn nàng.

Bà liếc nhanh chồng sổ sách trong rương gỗ lớn để dưới gầm bàn, biết chắc mấy người Thục phi đang cố tình gây khó dễ.

Rõ ràng tất cả công việc lớn lớn bé bé trong cung đều nằm trong đây.

Hà ma ma và Thục phi cũng không xa lạ mấy, bà suy nghĩ một chút, đã đoán được ý đồ của Thục phi.

Sợ rằng nàng ta muốn dùng nhiều việc vặt vãnh để khiến Triệu Quy Nhạn nản lòng, không dám quản lý hậu cung nữa. Triệu Quy Nhạn còn nhỏ, vẫn đang ở độ tuổi hoạt bát ham chơi, chắc chắn không chịu được. Đến lúc không chịu nổi cường độ vất vả này, nhất định nàng sẽ cầu xin các nàng san sẻ gánh nặng với mình.

Mấy người Thục phi có thể nhân cơ hội đó phân chia quyền lực trong cung một lần.

Người khác không thể xen vào.

Dù sao khi Triệu Quy Nhạn vừa tiến cung, các nàng đã hào phóng trả lại quyền lực, chẳng qua vì Triệu Quy Nhạn không đủ năng lực.

“Nương nương, ngài không cần tự xử lý hết mọi việc đâu, những vấn đề này, ngài chỉ cần có thể nắm chắc toàn cục là được rồi. Ngài cứ giao cho người dưới xử lý, các công việc liên quan cần ngài đích thân lo liệu chỉ có tài chính của hậu cung và các ngoại mệnh phụ (*) thôi.” Hà ma ma kiến nghị.

(*) Mẹ và vợ của các đại thần trong chiều được Hoàng thượng chính thức sắc phong.

Triệu Quy Nhạn nuốt sữa chua trong miệng xuống, nói: “Ta biết, nhưng vốn dĩ ta chưa từng học cách giải quyết sự vụ, bây giờ luyện tập vài việc nhỏ không quan trọng trước, để tránh mù tịt không biết gì, phạm sai lầm trong việc lớn.”

Triệu Quy Nhạn cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Thường nói chim ngốc sợ bay không kịp nên phải bay trước, ta phải học cách vỗ cánh trước khi có thể bay.”

Hà ma ma nhìn đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn, thầm giật mình, sau đó bà mỉm cười.

Ngũ tiểu thư là người thông minh, tâm hồn đong đầy bao điều đẹp đẽ.

Đám người Thục phi cứ tưởng có thể làm khó Triệu Quy Nhạn, nhưng không ngờ rằng, không những Triệu Quy Nhạn không hề yếu ớt, mà còn hiểu rõ nguyên tắc tiến bộ từng bước một nên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Hà ma ma không quấy rầy nàng nữa, chỉ dặn dò cung nữ hầu hạ cẩn thận hơn.

Triệu Quy Nhạn thấy Hà ma ma nhẹ nhàng rời đi, ánh mắt lóe lên.

Ngoại trừ lý do vừa nói, thật ra nàng còn một mục đích quan trọng hơn.

Nàng vừa mới tới, các mối quan hệ trong hậu cung rắc rối chồng chéo, nàng luôn phải cẩn thận đề phòng, để tránh không phân biệt được bạn và thù, dễ làm bại lộ chân tướng.

Những việc nhỏ nhặt trong hậu cung này, là con đường tốt nhất để nàng có thể tìm ra một số thông tin quan trọng.

Triệu Quy Nhạn gõ ngón trỏ trắng mịn như ngọc lên một dòng chữ, nàng mỉm cười.

Trên đó ghi rõ, Thục phi và Lệ phi điều động nhân lực của Phượng Nghi Cung sau khi Triệu Thanh Loan qua đời.

Thục phi và Lệ phi, đều có khả năng là hung thủ giết a tỷ.

Triệu Quy Nhạn nhìn chằm chặp dòng chữ này, đôi mắt trong veo thoáng qua vẻ âm u.



Là phi tần nhất phẩm, Thục phi được quyền có một cung điện của riêng mình, Chiêu Hoa Cung là tẩm điện của Thục phi.

Bên trong Chiêu Hoa Cung được bài trí lộng lẫy, tinh xảo khắp mọi ngóc ngách. Là con gái Thừa tướng, xuất thân cao quý, từ khi còn ở trong khuê các Thục phi đã có danh xưng tài nữ. Vậy nên khiếu thẩm mỹ của nàng ta tất nhiên không tầm thường, phần lớn đồ trang trí trong cung đều sang trọng.



Thục phi lười biếng ngồi trên sạp, nàng ta cầm một quyển sách, chậm rãi lật xem.

Lệ phi ngồi đối diện nàng ta đã mất bình tĩnh từ lâu, nàng ấy nhíu đôi lông mày thanh mảnh, bất mãn hỏi: “Đến lúc này rồi ngài vẫn còn tâm trạng đọc sách sao?”

Thục phi cũng không ngẩng đầu, dịu dàng bảo: “Sao lại không có tâm trạng? Lệ phi muội muội, sốt ruột cũng vô ích, sao không tìm ít việc giết thời gian? Trong cung này, ngày dài đằng đẵng, dễ chán chường…”

Lệ phi nói: “Thục phi tỷ tỷ, chính ngài đã bảo tìm thêm nhiều chuyện vụn vặt đưa đến Phượng Nghi Cung, chưa tới mấy ngày, vị Hoàng hậu non nớt kia sẽ mệt mỏi tới mức phải trả lại quyền lực cho chúng ta. Nhưng ngài nhìn xem, đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì. Muội nghe kể, Hoàng hậu nhỏ kia rất siêng năng, một ngày đọc hàng chục cuốn sách.”

Ngón tay Thục phi hơi khựng lại, nàng ta lười biếng nhìn Lệ phi: “Gấp gì chứ? Quan mới nhậm chức có ba việc cần làm (*), ba việc của cô nương nhỏ đó còn chưa làm xong, muội ngóng trông nàng giao quyền ra ư?”

(*) Một quan chức mới được bổ nhiệm trước tiên phải làm một vài việc có ảnh hưởng để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của mình.

Nàng ta vươn tay ra, nhìn bộ móng vừa mới vẽ hôm nay của mình, đôi môi đỏ nhếch lên: “Muội và ta còn chưa chắc đủ kiên nhẫn để đọc hết mớ việc tạp nham đó, một cô nương nhỏ vừa cập kê như nàng lại càng thiếu kiên nhẫn hơn.”

Nghe vậy, Lệ phi vẫn hơi do dự: “Nhưng…”

Thục phi thả tay xuống, cắt ngang lời nàng ấy, giọng điệu có phần bực bội: “Muội đang làm phiền ta đọc sách đấy.”

Thấy giữa chân mày của nàng ta lộ ra vẻ tức giận, Lệ phi không dám nói thêm nữa.

Nàng ấy… vẫn hơi sợ Thục phi.

Nhớ đến dạo trước, Thục phi đã dìm chết một cung nữ nghe được bí mật của họ mà không hề chớp mắt, Lệ phi run rẩy khắp người, chỉ đành yên lặng ngồi uống trà.

Ban đầu bất đắc dĩ kết đồng minh với Thục phi, quả thực Triệu Thanh Loan đã chết như mong muốn.

Nàng ấy phải tin tưởng Thục phi.



Đèn hoa rực rỡ, từng chiếc đèn lồng trong Phượng Nghi Cung được thắp sáng, chiếu rọi lên các viên gạch trắng như ngọc, sáng ngời vô cùng.

“Nương nương, nghỉ một lát nhé? Nếu không sẽ đau mắt ạ.”

Thải Nguyệt điều chỉnh bấc đèn, để ánh nến trở nên sáng hơn.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp đôi mắt mỏi nhừ, ngẩng đầu.

Nhìn mớ sổ sách sự vụ đã được xử lý tốt bên tay, nàng mỉm cười hài lòng. Với tốc độ này, chưa đầy nửa tháng nữa nàng có thể giải quyết xong rồi.

“Ừm, hôm nay tạm thời đến đây thôi.” Triệu Quy Nhạn xoa cổ tay ê ẩm, dịu dàng nói.

Thấy thế, Thải Nguyệt bèn vòng ra phía sau nàng, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng.

Triệu Quy Nhạn híp mắt, trên gương mặt nhỏ đầy thỏa mãn.

Thải Nguyệt mỉm cười, bây giờ trông Hoàng hậu nương nương giống hệt A Li mỗi khi được gãi thoải mái.

Nàng ấy đang nghĩ như vậy, A Li đột nhiên chạy từ trong góc ra, nhảy lên chân Triệu Quy Nhạn, nhẹ nhàng “Meo” một tiếng.

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc vui vẻ mở mắt: “A Li, ngươi về rồi à?”

Gần đây A Li thật sự hoang dã, có lẽ vì chuyển từ mảnh sân nhỏ hẹp kia tới hoàng cung, đình đài lầu các vô cùng tinh xảo, phong cảnh hợp lòng người, diện tích rộng rãi, thế nên thỉnh thoảng A Li sẽ chuồn ra ngoài chơi.

May thay nó ngoan ngoãn, không chạy đi xa mà chỉ chơi đùa gần Phượng Nghi Cung.

A Li liếm móng vuốt, sau đó trở mình nằm trên đùi Triệu Quy Nhạn, đôi mắt mèo tròn xoe nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn hiểu ý, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng gãi bụng nó.

A Li thoải mái nheo mắt, phát ra tiếng “Ư ử”.

Thải Nguyệt nở nụ cười khi thấy bộ dạng tận hưởng thư thái của chủ tớ hai người.

Vừa bước vào, Trình Cảnh Di đã thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, bước chân khựng lại, hắn chợt không đành lòng cắt ngang.

A Li bỗng ngửi thấy một mùi hương xa lạ, nó lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chặp vào phía sau bình phong.

Triệu Quy Nhạn cũng nhìn sang.

Lúc này Trình Cảnh Di mới xuất hiện phía sau bình phong.

Giữa ánh nến sáng ngời, bóng dáng ấy chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, trên người vẫn còn đọng hơi lạnh mùa đông, trông hắn nghiêm nghị như sương.

Diện mạo sắc sảo, ánh mắt thâm thúy, vẫn là vị Hoàng đế trong ký ức của nàng.



Triệu Quy Nhạn sửng sốt, sau nhiều ngày xa cách, hai người đã gặp lại, nhưng nàng chỉ cảm thấy hắn có phần xa lạ.

Nàng bế A Li trong lòng, khuỵu gối hành lễ: “Bái kiến Bệ hạ.”

Trình Cảnh Di siết chặt tay, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”

Triệu Quy Nhạn đứng dậy, nhìn Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di đến trước bàn, thấy trên bàn chất đầy sổ sách. Hắn tiện tay lật mở, phát hiện đa số những lời phê chuẩn của nàng đều hết sức nghiêm túc.

Thấy hắn đang xem, Triệu Quy Nhạn căng thẳng ôm chặt A Li.

Trình Cảnh Di đọc vài cuốn, hỏi: “Nàng xử lý hết mấy việc này?”

Triệu Quy Nhạn gật đầu.

Trình Cảnh Di rút tay về, nói: “Không tệ.”

Triệu Quy Nhạn nhoẻn miệng, trên mặt thấp thoáng niềm vui.

Nàng vất vả lâu như vậy, xem ra cuối cùng đã có hiệu quả, ngay cả Trình Cảnh Di cũng khen ngợi thì chắc hẳn kết quả thật sự khá ổn.

Trình Cảnh Di im lặng một lát, bảo: “Nếu nàng có thể tự xử lý sự vụ trong cung, vậy cung yến (*) ba ngày sau sẽ giao cho nàng lo liệu.”

(*) Bữa tiệc trong cung, do hoàng cung tổ chức.

Triệu Quy Nhạn kinh ngạc nhìn hắn, cẩn thận hỏi lại: “Ta tổ chức cung yến à?”

Chuyện này… không thích hợp lắm nhỉ?

Trình Cảnh Di cứ giao cho nàng lo liệu một dịp lớn như thế, nàng sợ mình sẽ làm hỏng việc.

Trình Cảnh Di thấy nàng không tự tin mấy, hắn trầm ngâm một lát: “Nếu có điều gì không hiểu, nàng có thể tới hỏi trẫm.”

Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm, vậy tốt rồi, có Trình Cảnh Di hỗ trợ, nàng mới an tâm.

Thấy Trình Cảnh Di nói xong chuyện này thì cứ đứng yên, Triệu Quy Nhạn chớp mắt hỏi: “Bệ hạ còn việc gì khác sao?”

Trình Cảnh Di mấp máy môi, nhìn vào đôi mắt đơn thuần ấy, vài điều hắn muốn nói bỗng chẳng thể thốt nên lời.

Ví dụ như hắn tới đây để nói với nàng rằng buổi cung yến này được chuẩn bị đặc biệt cho nàng, với mục đích chọn giúp nàng một đức lang quân như ý.

Đồng thời cũng giống bao lần trước đây, hắn sẽ nói rõ với nàng về việc giả chết rời cung và vị trí Hoàng hậu hữu danh vô thực, cho nàng lựa chọn.

Triệu Quy Nhạn hiếm khi thấy thái độ lưỡng lự của Trình Cảnh Di, nàng chỉ đứng yên lặng, dịu dàng nhìn hắn, không hề lên tiếng thúc giục.

Trình Cảnh Di đột nhiên nắm tay thành quyền, che miệng ho một tiếng, hỏi: “Trẫm muốn chơi cờ với nàng, chẳng biết có tiện không?”

Triệu Quy Nhạn thầm giật mình, cảm thấy đau đầu.

Kỹ năng chơi cờ kém cỏi của nàng, chỉ sợ sẽ khiến Trình Cảnh Di mất hứng?

Trình Cảnh Di thấy nàng khó xử, trong mắt ánh lên nét cười, hắn mới là người nên khó xử chứ nhỉ?

Luật chơi độc nhất vô nhị của nàng mới khiến người ta đau đầu nhất, đúng không?

Trình Cảnh Di nhíu mày.

Hắn nghĩ tạm thời không cần nói cho nàng, nếu thực sự có công tử nhà quan nào thích hợp trong yến tiệc, hắn sẽ đề cập với nàng sau, khi ấy cũng không muộn.

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Cảnh Di u ám, đến lúc đó hắn sẽ để Triệu Quy Nhạn lựa chọn, ở lại hoặc rời đi…



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ba ngày.

Để chuẩn bị cho buổi cung yến này, quả thực Triệu Quy Nhạn đã phải vắt nát óc. May sao có Trình Cảnh Di chỉ bảo, nàng cũng không gặp quá nhiều khó khăn.

Đến giờ thỉnh an, các phi tần nối đuôi nhau xuất hiện.

Yến tiệc hôm nay được tổ chức trong vườn bên cạnh Ngự Hoa Viên, các phi tần khác cần theo Hoàng hậu đến tham dự, thế nên các nàng phải tới Phượng Nghi Cung thỉnh an trước, sau đó chờ Triệu Quy Nhạn để đi cùng.

Khi bước ra từ sau điện, Triệu Quy Nhạn thấy Thục phi ngồi đầu hàng bên dưới, sắc mặt nàng ta không giấu được vẻ muộn phiền. Lệ phi ngồi đối diện nàng ta, biểu cảm cũng đầy buồn bực.

Nhận ra hình như giữa hai người đã nảy sinh xích mích mâu thuẫn, nàng hơi kinh ngạc.

Chuyện gì đang xảy ra với hai người họ vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play