Editor: Dứa

Thành Trường An bước vào mùa đông giá rét, trên đường phố chỉ lác đác vài bóng người, có lẽ ai cũng đang ủ mình trong căn nhà ấm áp.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cành khô kinh hãi rì rào, càng lộ rõ bầu không khí lạnh lẽo cô đơn.

Tại sân viện xa hoa, trong nhà chính ấm áp, người vẫn luôn nhắm mắt niệm Phật bỗng mở mắt, thản nhiên hỏi: “Người vẫn đang quỳ bên ngoài sao?”

Người này có dung mạo đoan trang, khoác trên người áo gấm lộng lẫy, tóc mai vấn cao cắm đầy châu ngọc, toát lên phong thái tao nhã. Đây chính là Dương thị, nguyên phối của Vinh Quốc công.

Dương ma ma là nha hoàn hồi môn của phu nhân Quốc công, được Dương thị tin tưởng nhất. Nghe vậy, bà ta đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn đứng bên cạnh với hàm ý dò hỏi, nha hoàn thầm hiểu, bình tĩnh gật đầu.

Dương ma ma cung kính đáp: “Bẩm phu nhân, ngũ tiểu thư vẫn đang quỳ.”

Dương thị ngồi quỳ trên đất cười khẩy: “Trong xương cốt chảy dòng máu ti tiện, không ngờ khi cầu vinh hoa phú quý lại nghị lực quá nhỉ.”

Thấy phu nhân nhà mình nói không hề kiêng dè, Dương ma ma nhỏ giọng khuyên nhủ: “Phu nhân, lời này ngài nói riêng thì được, đừng nói trước mặt lão gia. Dù sao đó cũng là huyết mạch của lão gia, nếu ngài ấy nghe thấy lời này của ngài, chắc chắn sẽ không vui.”

Biết Dương ma ma suy nghĩ cho mình, Dương thị cũng không tức giận, thong thả lần tràng hạt trong tay: “Cứ để nó quỳ đi, ta muốn xem thử, lần này nó quyết tâm cỡ nào.”

Dương ma ma cũng không ưa vị ngũ tiểu thư này, tuổi còn nhỏ mà nàng đã trổ mã xinh đẹp quyến rũ, có vẻ không biết thân biết phận mấy. Cũng không biết vì sao đại tiểu thư lại rất thương nàng, che chở nàng khắp nơi, nhiều lần không nể mặt phu nhân chỉ vì nàng.

Đại tiểu thư thuần khiết nhân hậu, nhưng bà ta không tin, ngũ tiểu thư lại không châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa đại tiểu thư và phu nhân ở sau lưng.

Một kẻ xảo quyệt gây rối nhà cửa như vậy, sao bà ta có thể thích được?

Chủ tớ hai người không nói gì, trong phòng lại khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Bên ngoài gió rét lạnh thấu xương, một thân hình nhỏ nhắn quỳ vững vàng trên nền tuyết. Đèn lồng thắp trong sân, chiếu vào gương mặt nàng.

Đôi mắt sáng ngời, làn da trắng tuyết, dung mạo xinh đẹp, cộng thêm đường nét trên mặt vẫn còn đâu đó vài phần ngây thơ trong trẻo đơn thuần, khiến nàng trông chói lọi hơn cả những bông tuyết trắng tinh không tì vết xung quanh. Vào một đêm tuyết rơi, nàng tựa tiên nữ rơi xuống phàm trần, mỹ lệ tới mức không chân thật.

Triệu Quy Nhạn không biết chính xác mình đã quỳ bao lâu, chỉ biết trời hửng sáng hai lần, ắt hẳn đã qua hai ngày rồi.

Từ khi trưởng tỷ qua đời, nàng vẫn luôn sống trong nỗi hoảng sợ, tâm trí chỉ xoay quanh việc phải báo thù cho trưởng tỷ.

Họ nói trưởng tỷ đột ngột qua đời vì bệnh cấp tính, nhưng trước đó một ngày nàng còn vào cung với trưởng tỷ, ăn bánh phù dung mà nàng thích nhất cùng trưởng tỷ, mặc bộ xiêm y mới do trưởng tỷ tặng, trưởng tỷ vẫn phấn khởi trò chuyện đùa giỡn với nàng. Một người đầy sức sống và tươi sáng như vậy, cớ sao có thể chết chỉ trong một đêm?

Triệu Quy Nhạn suy đi nghĩ lại, ngoại trừ có kẻ mưu hại nàng ấy, nàng không thể nghĩ ra khả năng nào khác.

Mọi người đều chấp nhận việc trưởng tỷ chết vì bệnh cấp tính, nhưng nàng lại không tài nào bỏ qua được.

Triệu Quy Nhạn cụp hàng mi quạ xuống, trong lòng lấy lại bình tĩnh phần nào.

Nàng phải đòi lại công bằng cho trưởng tỷ, an ủi linh hồn nàng ấy dưới suối vàng.

*

Hôm sau, tuyết rơi ngày càng dày, Dương thị ngủ không ngon nên tinh thần không tốt lắm. Sau khi rửa mặt chải đầu trang điểm xong, bà ta chợt nghe thấy nha hoàn tiến lên bẩm báo, nói Vinh Quốc công tới.

Trong lòng vui mừng, bà ta tươi cười đứng dậy nghênh đón, nhưng qua hồi lâu vẫn chưa thấy không thấy bóng dáng Vinh Quốc công. Nhớ tới người đang quỳ trong sân, Dương thị lập tức sầm mặt.

Con tiện nhân này!

Dương thị căm giận vung ống tay áo, bước nhanh ra ngoài, vừa mới vòng qua tấm bình phong hình vân mây, đã thấy Vinh Quốc công bước vào phòng, trên người ông vẫn còn đọng sương tuyết.

Xuyên qua khe hở của tấm rèm, Dương thị nhìn thấy thiếu nữ vẫn đang quỳ trong sân, bà ta mỉm cười hài lòng, vẻ giận dữ trên gương mặt lập tức biến mất.

Bà ta chậm rãi bước tới nghênh đón, dịu dàng hỏi: “Lão gia đến rồi? Ngài đã ăn sáng chưa?”

Thoạt nhìn Vinh Quốc công Triệu Thanh Hồng đã ngoài bốn mươi, ông giữ chức quan cao trong thời gian dài, khiến khí chất quanh người ông trở nên nghiêm túc, mang tới cảm giác ngột ngạt.

Ông tiện tay cởi áo choàng, Dương thị chu đáo đón lấy, xoay người đưa cho nha hoàn đứng bên cạnh.

“Chưa.”

Dương thị cầm chiếc khăn ấm nha hoàn đưa qua, lau bông tuyết trên mặt ông, nói: “Vậy đúng lúc thiếp thân vừa thức dậy, ngài dùng bữa với thiếp thân nhé.”

Triệu Thanh Hồng gật đầu, ngồi phía trên cùng.

Nha hoàn dâng trà nóng, Triệu Thanh Hồng cầm lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Dương thị cẩn thận quan sát nét mặt của ông, thấy ông không thể hiện thái độ gì khác thường, cũng không rõ liệu ông có thật sự không thèm để ý đến Triệu Quy Nhạn không.

Chẳng qua bà ta đã quen giả vờ giả vịt, lúc này vẫn phải chủ động đề cập đến chuyện đó.

Dương thị ngồi bên trái Triệu Thanh Hồng, chậm rãi nói: “Tiểu ngũ đã quỳ ở ngoài phòng ba ngày rồi. Dù sao cũng là cô nương, mùa đông khắc nghiệt, con bé cứ quỳ mãi như vậy rất tổn hại đến sức khỏe. Không biết rốt cuộc ngài nghĩ thế nào?”

Triệu Thanh Hồng không lên tiếng, nhẹ nhàng mân mê dọc theo mép chén, đôi mắt kiên quyết khi nãy bất ngờ lướt qua tâm trí.

“Quỳ ba ngày rồi?”

Triệu Thanh Hồng thấp giọng lặp lại.

Dương thị trả lời: “Vâng, từ lúc ngài nói muốn đưa một cô con gái khác của Triệu gia vào cung, con bé đã bắt đầu quỳ bên ngoài sân của thiếp. Con bé bướng bỉnh quá, tuyệt thực quỳ ba ngày ba đêm trên tuyết. Thiếp bảo nha hoàn ra khuyên nhủ, con bé cũng không nghe, nhất quyết muốn vào cung.”

Dương thị dừng một chút, thở dài, cứ như đang thương xót: “Hoàng cung nào tốt đến thế? Ăn thịt người không nhả xương, con bé còn chưa cập kê, nếu tiến cung thì chẳng phải đang đâm đầu vào chỗ chết sao?”

Triệu Thanh Hồng sửng sốt một chút.

Ông bận rộn việc triều chính, không quan tâm chuyện hậu viện mấy. Giờ đây nghe Dương thị nói, ông mới sực nhớ ra, đứa con gái này của mình vẫn chưa cập kê.

Trong đầu hiện ra một gương mặt diễm lệ khác, nàng ấy cũng chưa cập kê, từng khiến trái tim ông rung động không thôi, nhưng sau đó lại lìa đời vì sức khỏe ốm yếu.

Ông để chén xuống: “Nếu con bé không nghe thì cứ để nó quỳ tiếp. Cơ thể của chính nó, nó không quan tâm, phu nhân cần gì phải để ý?”

Nghe được lời nói tức giận của ông đúng như mong muốn, Dương thị thầm vui mừng, ngoài miệng vẫn nói: “Tốt xấu gì con bé cũng gọi thiếp một tiếng mẫu thân, sao thiếp có thể nhẫn tâm như vậy? Sau khi Loan nhi rời đi, thiếp luôn dành cho con gái nhiều tình thương hơn.”

Triệu Thanh Hồng vỗ nhẹ tay bà ta an ủi: “Làm khó cho tấm lòng từ ái của nàng rồi.”

Trong lúc hai người nói chuyện, nha hoàn dọn điểm tâm lên, đặt ngay ngắn trên bàn, lặng lẽ đứng một bên hầu hạ.

Sau khi rửa tay, Dương thị tự mình cầm đũa, phục vụ Triệu Thanh Hồng dùng bữa.

Từ ngày Dương thị gả vào phủ Quốc công, tất cả mọi việc xoay quanh Triệu Thanh Hồng, bà ta luôn tự tay làm cả. Những hành động như thế cũng khiến chồng tôn trọng và yêu thương bà ta hơn.

Ngần ấy năm trời, ngoại trừ lúc trước đón Triệu Quy Nhạn về phủ như đánh thẳng vào mặt bà ta, thì mọi chuyện Triệu Thanh Hồng luôn thuận theo ý bà ta, cũng giao cho bà ta tất cả quyền lực quản lý hậu trạch.

Dương thị là chủ mẫu quản lý việc gia đình, địa vị của bà ta cực kỳ vững chắc.

Dùng bữa xong, Triệu Thanh Hồng chưa rời đi ngay, ông cầm một cuốn sách, nằm đọc trên chiếc giường nhỏ dưới cửa sổ.

Thấy ông mặc kệ Triệu Quy Nhạn, lúc này Dương thị mới yên tâm, ngồi thêu hoa bên cạnh.

*

Bên ngoài khác xa trong phòng, không có than đốt tốt nhất, không có thảm lông mềm mại, chỉ có gió lạnh như dao cắt và những bông tuyết buốt giá.

Ba ngày không ăn uống không ngủ nghỉ, Triệu Quy Nhạn đã đạt tới cực hạn, nhưng nàng vẫn dựa vào ý chí, quỳ gối vững vàng dưới trời tuyết.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp đôi mắt khô khốc, nàng có thể thấy hình bóng phản chiếu trên cửa sổ.

Người đó là phụ thân nàng, nhưng trong mắt nàng, ông lại cực kỳ xa lạ.

Từ bé đến lớn, quanh năm suốt tháng nàng khó có thể gặp mặt ông. Khi còn nhỏ nàng rất ngưỡng mộ ông, nhưng về sau, bị những lời ca thán của Dương thị mài mòn, nàng cũng dần dần từ bỏ hy vọng. Nàng hiểu rằng mình không phải đứa con ông thích, đương nhiên sẽ không được quan tâm.

Hai ngày qua ông không thèm nhìn nàng dù chỉ một lần, nhưng nàng tin chắc Triệu Thanh Hồng biết nàng đang quỳ ở đây. Ông là chủ gia đình, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ ở phủ, ông đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng ông mặc kệ nàng quỳ ở đây, Triệu Quy Nhạn không biết ông không thèm để ý, hay ông cảm thấy nàng chỉ nảy ra ý định bất chợt, không thể xem như thật.

Nhưng hôm nay ông đã xuất hiện.

Triệu Quy Nhạn không rõ, liệu đây có phải cơ hội ông thả ra không, nhưng dù sao nàng cũng phải đánh cược một lần, bất cứ cơ hội nào xuất hiện nàng cũng sẽ nắm bắt.

Trời đổ tuyết không ngừng, sống lưng Triệu Quy Nhạn thẳng tắp, trên tóc lẫn vai nàng phủ một màu trắng xóa, đôi môi anh đào mất đi sắc hồng vốn có, sắc mặt tái nhợt vì thời tiết lạnh lẽo.

Bên tai nàng ong ong, trước mắt cũng dần trở nên mờ nhòa.

Bàn tay cứng nhắc của Triệu Quy Nhạn cầm một cây trâm nhỏ, nàng cắn răng, ra sức đâm xuống cánh tay, giọt máu đỏ thẫm lập tức xuất hiện, hệt như đóa hồng mai nở rộ trong tuyết.

Trên cánh tay nàng chằng chịt vết thương đã đóng vảy. Mỗi khi sắp ngất xỉu, nàng sẽ tự đâm mình như vậy, để giúp bản thân giữ tỉnh táo.

Cô nương nhỏ bé vốn đã lung lay phần nào, giờ phút này đã lấy lại kiên định.

Khi Dương thị thêu xong hoa văn, Triệu Thanh Hồng ném sách, xuống giường mặc quần áo.

Dương thị giật mình, đặt giỏ thêu xuống nói: “Lão gia, ngài phải đi rồi à?”

Triệu Thanh Hồng thấp giọng trả lời.

Dương thị tới giúp ông sửa sang quần áo, từ góc này vừa vặn thấy được người trong sân. Đầu ngón tay bà ta cứng lại, trong lòng thầm oán hận. Hoá ra ngồi ở chỗ này để xem con nhóc lăng loàn kia!

Triệu Thanh Hồng ra ngoài, chắp tay sau lưng đến trước mặt Triệu Quy Nhạn, trầm giọng nói: “Về đi.”

Triệu Quy Nhạn mấp máy môi, giọng khàn khàn: “Con xin phụ thân, hãy đồng ý cho con vào cung.”

Triệu Thanh Hồng nhíu mày: “Con bướng bỉnh như vậy, vì lý do gì?”

Triệu Quy Nhạn ngẩng đầu, đôi mắt sạch sẽ trong suốt phản chiếu màu tuyết, lặp lại lần nữa: “Xin phụ thân đồng ý cho con vào cung.”

Triệu Thanh Hồng lẳng lặng nhìn nàng, không nói một lời.

Tay trái ông xoay xoay ngọc ban chỉ (*) trên ngón cái.

(*) Ngón đeo nhẫn ngọc hay còn gọi là nhẫn ngọc, là dụng cụ dùng để buộc dây khi kéo cung và bắn tên. Nó là một dụng cụ đặc biệt được đặt trên ngón tay cái bên phải của người bắn để bảo vệ ngón tay của người bắn không bị dây cung cọ xát.

Nàng cố chấp như thế, quyết tâm không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích. Ông từng thấy ánh mắt này biết bao lần, cuối cùng những người đó đã trở thành trụ cột của triều đình, nhưng ai cũng tráo trở lật lọng.



Đây là lần đầu tiên ông thấy ánh mắt này trên người một nữ tử, đây còn là con gái của ông.

Triệu Thanh Hồng nhớ tới vị trên Minh Đường kia, thuở mới đăng cơ hắn vẫn còn non nớt, các triều thần như họ có thể can thiệp một chút. Song, vài năm gần đây, vị ấy ngày càng uy nghiêm chính trực, tâm tư kín đáo, khiến người ta không đoán được lòng dạ. Họ cũng bất lực, luôn lo lắng đề phòng, cảm giác như sẽ bị hắn lấy đầu ngay lập tức.

Dù trong hậu cung chỉ có một vị Hoàng hậu Triệu gia, nhưng vẫn không đủ để khiến hắn dao động.

Nhưng nếu đổi thành Triệu Quy Nhạn thì sao?

Kết quả sẽ khác chứ?

Triệu Thanh Hồng xua tay: “Con về đi.”

Giọng nói lần này đã dịu dàng hơn nhiều.

Triệu Quy Nhạn run rẩy hàng mi, nhìn Triệu Thanh Hồng không chớp mắt.

Triệu Thanh Hồng thích lòng kiên định của nàng lúc này, ông nói: “Về chăm sóc sức khỏe thật tốt. Hai ngày nữa tên của con sẽ được ghi dưới danh nghĩa của phu nhân, sau này con hãy dùng tư cách đích nữ phủ Quốc công để tiến cung.”

Đôi mắt trong veo của Triệu Quy Nhạn dần sáng lên, nàng nghẹn ngào, nhẹ nhàng cúi lạy: “Đa tạ phụ thân.”

Triệu Thanh Hồng phất tay, để nha hoàn đỡ nàng đứng dậy.

Triệu Quy Nhạn quỳ lâu như thế, hai chân đã sớm trở nên tê cứng.

Mỗi khi nàng cử động, lại đau thấu tim.

Nhưng Triệu Quy Nhạn cắn môi, cố gắng chịu đựng, không phát ra bất kỳ một tiếng kêu đau đớn nào.

Lảo đảo trở về viện của mình, Triệu Quy Nhạn nhìn căn phòng quen thuộc, lập tức thả lỏng sợi dây căng chặt trong lòng, cuối cùng nàng hôn mê bất tỉnh.

*

Triệu Quy Nhạn mơ thấy Triệu Thanh Loan.

Đó là khoảng thời gian đẹp nhất của nàng.

Triệu Thanh Loan cong cong đôi mắt hạnh nhân, dịu dàng ôm lấy nàng, lau vài hạt đường dính trên môi nàng.

“Nhạn Nhạn của ta chỉ ăn thôi mà cũng biến thành bé mèo mướp nhếch nhác rồi!”

Triệu Quy Nhạn bịn rịn nhìn nàng ấy, trong mắt tràn đầy vẻ quấn quýt: “Vậy a tỷ có ghét Nhạn Nhạn không?”

Triệu Thanh Loan cưng chiều nhéo chóp mũi nàng, giọng nói dịu dàng như nước: “Sao có thể? A tỷ sẽ không bao giờ ghét Nhạn Nhạn.”

Triệu Quy Nhạn hài lòng cười rộ.

Khung cảnh thay đổi, lần này là một con đường dài dằng dặc trong cung, Triệu Thanh Loan nắm tay Triệu Quy Nhạn. Không biết từ khi nào, nàng ấy đã buông tay Triệu Quy Nhạn ra, cứ bước về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại.

Triệu Quy Nhạn bất chợt bị trói hết tay chân, không thể cử động. Nàng ra sức giãy giụa, la hét, nhưng Triệu Thanh Loan vẫn bước đi rất dứt khoát.

“A tỷ!”

Triệu Quy Nhạn mở choàng mắt, gương mặt nhỏ cỡ chừng lòng bàn tay ướt đẫm nước mắt.

Triệu Quy Nhạn nhớ tới cảnh trong mộng, hoảng sợ nhảy xuống giường, muốn cất bước chạy đi, nhưng dưới chân mềm nhũn, nàng khuỵu xuống ngã sang bên cạnh.

Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa bị đẩy ra, một nha hoàn với vóc dáng mảnh mai tiến vào.

Thấy Triệu Quy Nhạn ngã trên mặt đất, nha hoàn Thải Nguyệt căng thẳng trong lòng, vội vàng chạy tới, đỡ nàng dậy: “Ngũ tiểu thư, ngài ngã ở đâu? Có đau không?”

Triệu Quy Nhạn túm lấy tay Thải Nguyệt, do dự kể: “Thải Nguyệt, ta vừa nằm mơ, a tỷ cứ phớt lờ ta, ta gọi a tỷ thế nào, a tỷ cũng không quay đầu lại. Ngày mai chúng ta vào cung gặp a tỷ nhé?”

Thải Nguyệt lưỡng lự một chút, cuối cùng đành nói sự thật: “Ngũ tiểu thư, hai ngày trước đại tiểu thư đã được an táng trong hoàng lăng rồi.”

Triệu Quy Nhạn sững người, chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài.

A tỷ đã qua đời rồi!

Rốt cuộc Triệu Quy Nhạn cũng nhớ ra, tỷ tỷ của nàng, người duy nhất đối xử tốt với nàng trên đời này, đã chết từ bảy ngày trước.

Triệu Quy Nhạn vô thức cuộn người lại, chậm chạp hỏi: “Ta hôn mê mấy ngày rồi?”

“Hai ngày ạ.”

Triệu Quy Nhạn ngơ ngác trong giây lát, lệ lại trào ra khỏi khóe mắt. Hôm kia là đầu thất của a tỷ, dựa theo quy trình, Hoàng hậu sẽ được an táng trong hoàng lăng.

Song, nàng lại không được gặp mặt a tỷ lần cuối.

Khóc hồi lâu, Triệu Quy Nhạn vịn tay Thải Nguyệt ngồi dậy. Không sao, nàng sẽ tiến cung, sẽ báo thù cho a tỷ.

Khóc lóc yếu đuối, không giải quyết được vấn đề gì.

So với việc nhìn mặt a tỷ lần cuối, nàng tin chắc a tỷ càng mong nàng có thể báo thù cho nàng ấy hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play