Bầu không khí yên tĩnh, khói xanh bốc lên từ chiếc lò đồng hoạ tiết chim chóc bốn phương, lượn lờ khắp nơi. Trong điện đốt trầm hương và đàn hương, ngửi rất dễ chịu.

Triệu Quy Nhạn nằm trên giường, vốn dĩ buổi sáng còn mệt mỏi, nhưng hiện giờ nằm trên đệm chăn êm ái, nàng lại trằn trọc không ngủ được.

Nàng mở to mắt, nhìn rèm giường họa tiết hình quả lựu đỏ rực trên đỉnh đầu, thở dài.

Thải Nguyệt đợi hầu bên giường nghe thấy tiếng thở dài của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nương nương, ngài sao vậy?”

Nhận ra Thải Nguyệt còn thức bên ngoài, Triệu Quy Nhạn lập tức tỉnh táo, trở người, gác chiếc cằm xinh xắn lên cánh tay: “Thải Nguyệt, ngươi nói xem, vì sao sáng nay Bệ hạ lại tức giận?”

Thải Nguyệt mấp máy môi, nhưng không biết nên giải thích với nàng thế nào.

Hình như Bệ hạ không tức giận với Triệu Quy Nhạn, mà trông có vẻ đang giận dữ với chính mình hơn.

Thật ra Thải Nguyệt cũng không hiểu lắm, nàng ấy không lanh lợi như các nha hoàn khác. Sống với Triệu Quy Nhạn trong hậu viện từ nhỏ, nàng ấy cũng ít trải đời như Triệu Quy Nhạn.

Song, nàng ấy luôn cảm thấy, bất luận ra sao, Bệ hạ… dường như cũng không bao giờ nổi giận với tiểu thư nhà mình.

Thải Nguyệt hơi kinh ngạc vì những suy nghĩ trong đầu mình, Bệ hạ là người thế nào chứ? Hắn uy nghiêm đáng sợ, sắc sảo khó dò, địa vị tôn quý, sao nàng ấy dám nghĩ như thế?

Nhưng ngẫm lại, nàng ấy thấy đó là điều hiển nhiên, tiểu thư nhà mình xinh đẹp, tính tình ngây thơ đáng yêu, Bệ hạ khoan dung hơn cũng là chuyện bình thường.

Thải Nguyệt ngẫm nghĩ, có lẽ do Triệu Quy Nhạn hoạt bát quá, khiến Trình Cảnh Di cảm thấy phiền. Nàng ấy nói: “Nương nương, sau này ngài vẫn nên chú ý đến hành vi cử chỉ một chút. Bệ hạ không thích ồn ào đâu, lúc nào ngài cũng hấp tấp, ầm ĩ lắm.”

Triệu Quy Nhạn “Ồ” một tiếng, nàng nghĩ lại, ở trước mặt Trình Cảnh Di, quả thực mình đã thoải mái quá.

“Ta chỉ thấy Bệ hạ là người rất tốt, đối xử với ta cũng tốt. Ngoại trừ ngươi và a tỷ, ngài ấy là người đối xử với ta tốt nhất, nên mới không cầm lòng được mà thân thiết với ngài ấy hơn chút.”

Triệu Quy Nhạn tủi thân: “Ta thật sự nghĩ mùi của nghiên mực rất thơm, muốn ngài ấy ngửi thử, nhưng ngài ấy phản ứng hơi mạnh…”

Hiện giờ, Triệu Quy Nhạn vẫn hụt hẫng khi nghĩ đến cảnh Trình Cảnh Di sa sầm mặt vội vàng sải bước rời khỏi Phượng Nghi Cung.

Thái độ hận không thể lập tức thoát khỏi Phượng Nghi Cung, thoát khỏi nàng của hắn, trong mắt nàng, nhìn cực kỳ khó chịu.

Trái tim nhói lên, Triệu Quy Nhạn trở mình, kéo chăn gấm lên trên cổ, suy nghĩ lung tung hồi lâu mới lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.



Trong Lưỡng Nghi Điện, Tào Thiện Lai nhẹ tay gảy gảy tâm nến, ánh nến càng sáng hơn.

Y liếc nhìn đồng hồ cát, đã qua giờ Tý.

Trước nay Trình Cảnh Di luôn cần cù, thường xuyên xử lý chính sự tới đêm khuya. Nhưng theo Tào Thiện Lai quan sát, tối nay Trình Cảnh Di không hề giải quyết chính sự, mà đang sao chép kinh thư.

Cuốn Bát Nhã Tâm Kinh bị hắn chép đi chép lại, trên bàn dưới đất rải đầy kinh văn đã được viết.

Khi thấy Trình Cảnh Di tiếp tục đổi một tờ giấy Tuyên mới, Tào Thiện Lai biết trong khoảng thời gian ngắn mình sẽ không được ngủ.

Y quay lưng về phía Trình Cảnh Di, lén lút ngáp nhẹ.

“Buồn ngủ?”

Phía sau bất chợt truyền đến một giọng nói lạnh lùng trầm thấp, suýt dọa Tào Thiện Lai sợ mất mật.

Tào Thiện Lai cung kính đáp: “Nô tài không buồn ngủ ạ.”

Trình Cảnh Di ném bút, màu mực thấm xuống và loang ra, che mất chữ viết trên giấy khiến chúng hoàn toàn thay đổi.

Sắc mặt Trình Cảnh Di hiện lên vài phần u ám, hắn giẫm lên kinh văn trải đầy đất. Giữa ánh nến, tướng mạo tuấn tú như tùng như trúc ấy trông có vẻ càng lạnh lẽo cô đơn.

Kinh văn dưới đất vang lên tiếng sột soạt, Trình Cảnh Di chậm rãi bước về phía nội điện.

Tào Thiện Lai nhìn thoáng qua mặt bàn, chỉ thấy một mảng mực lớn đen kịt, y luống cuống, sao lại đột nhiên ngừng chép?

Y nhìn chữ viết sắc bén trên những tờ giấy dưới đất, chúng tựa như ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm nơi biên giới phía Bắc buốt giá thấu xương, xộc lên luồng khí giết chóc.

Tào Thiện Lai thầm thấp thỏm, kinh thư cần giữ tĩnh tâm để viết lại ra nông nỗi này, đủ để y nhận thấy trong lòng Trình Cảnh Di chẳng hề bình yên.

Y cẩn thận cúi người nhặt lên.

Chữ viết đẹp như thế, thư pháp của Bệ hạ ngàn vàng khó cầu, chẳng lẽ y không nên cất giữ kỹ sao?

Trình Cảnh Di thản nhiên nói: “Đốt hết đi.”

Tào Thiện Lai cứng đờ người, nhìn chồng kinh thư dưới đất mà xót xa không thôi.

Nhưng dù y không nỡ cỡ nào, cũng chỉ đành nhịn đau, không dám trái lệnh Trình Cảnh Di.

Tào Thiện Lai nhặt từng tờ giấy bước đến trước bàn, định dọn dẹp thì bất ngờ phát hiện trên tờ giấy khiến Trình Cảnh Di dừng bút kia, có một chữ “Nhạn” bị dính mực.

Tào Thiện Lai giật mình, không biết nghĩ tới chuyện gì, y vội vàng cúi đầu, nhanh chóng thu dọn giấy Tuyên trên bàn. Y tắt nến, rón rén lui ra ngoài.





Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang vọng trên con đường dài trong cung, những bức tường màu đỏ bao quanh bốn phía, cứ như mãi mãi không thấy điểm kết thúc.

Trình Cảnh Di giẫm lên nền đá xanh, mặt đất ẩm ướt, có vẻ trời mới đổ một trận mưa to.

Trình Cảnh Di nhíu mày, hắn chưa bao giờ ưa mấy ngày mưa, thời tiết như vậy khiến hắn chán ghét và phiền muộn.

Nhìn xung quanh, hắn phát hiện trong cung yên tĩnh đến đáng sợ, bốn phía không thấy bất kỳ một cung nhân nào, như thể trên thế gian chỉ còn một mình hắn.

Đột nhiên, từ phía bên kia tường cung truyền tới tiếng thì thầm, Trình Cảnh Di kinh ngạc, trong lòng dâng lên cảnh giác.

Hắn men theo tường cung tiến về phía trước, cuối cùng cũng thấy cổng lớn của cung điện ấy. Hắn ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là Phương Hoa Điện.

Phương Hoa Điện, nghe đồn là nơi sinh sống của vị phi tử từng được Thái tổ sủng ái nhất. Về sau, vì mất đi người con thân thương, phi tử kia trầm cảm đau khổ rồi qua đời sớm.

Thái tổ nhớ thương sủng phi, hạ lệnh niêm phong toàn bộ Phương Hoa Điện, không ai được phép phá hỏng từng gốc cây ngọn cỏ bên trong.

Dần dà, không có người nào chăm sóc, Phương Hoa Điện trở thành lãnh cung.

Trình Cảnh Di đi theo hướng âm thanh vọng tới, bước qua bậc cửa. Trong điện trồng cây hoa hạnh nở rực rỡ, hiện tại đang vào mùa ra hoa, cánh hoa hạnh rơi đầy đất.

Trình Cảnh Di quan sát cảnh vật trong điện, cảm thấy có phần quen thuộc.

Trình Cảnh Di day day ấn đường, trong lòng bực bội.

Hắn cảm giác như mình đã quên mất điều gì đó.

Vừa rồi trong đây phát ra âm thanh, hắn muốn tìm người hỏi cho rõ, bèn chậm rãi tới gần đại điện.

Cửa điện đóng chặt, cửa sổ không được tu sửa lâu năm, giấy dán trên cửa sổ đã rách tươm. Trình Cảnh Di đứng bên ngoài điện, ngước mắt nhìn vào trong.

Trong điện đầy bụi bặm, giờ khắc này, rèm lụa phủ kín bụi đang tung bay theo gió.

Bầu trời đột ngột vang lên một tiếng sét, tia chớp trắng sáng chói lóa chiếu vào trong điện.

Trình Cảnh Di thấy một người.

Một người vốn không nên xuất hiện ở đây.

Tống Thái hậu.

Không, phải nói là Tống Hoàng hậu.

Thoạt nhìn bà ta mới chỉ hơn ba mươi, diện bộ váy cung đình hình mẫu đơn màu tím nhạt, gương mặt được trang điểm đậm vẫn còn nét quyến rũ, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người.

“Sao giờ này huynh lại tới tìm ta? Nếu bị Bệ hạ phát hiện thì phải làm sao?”

“Bệ hạ đang uống rượu với các quan viên, không để ý đến ta và nàng đâu.”

Người đàn ông quan tâm hỏi bà ta: “Minh Ngọc, nàng sống trong cung thế nào? Bệ hạ có phát hiện ra bí mật của nàng không?”

Khuê danh của Tống Thái hậu là Tống Minh Ngọc, có thể gọi thẳng tên bà ta, chắc hẳn người này phải có mối quan hệ thân thiết với bà ta.

Trình Cảnh Di nghiêng đầu muốn nhìn rõ mặt người nọ, nhưng rèm lụa đung đưa, hắn chỉ có thể thấy một bóng dáng lờ mờ.

“Không, Bệ hạ rất nuông chiều ta, không hề nghi ngờ ta đã từng thành hôn.”

Người đàn ông thở dài một hơi, đau đớn không thôi: “Là ta vô dụng, không bảo vệ được nàng, làm hại nàng!”

Tống Hoàng hậu nhìn ông ta, đôi mắt ngấn lệ, bà ta lắc đầu buồn bã: “Không, tại tên hôn quân kia dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp cha mẹ ta, nếu không đưa ta vào cung, hắn sẽ buộc tội toàn bộ Tống gia. Để cứu gia tộc, ta đành phải rời xa huynh, tiến vào lồng giam không thể thấy ánh mặt trời này… Hiện giờ muốn gặp nhau, ta và huynh chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chờ đợi. Chờ vài yến tiệc hiếm hoi trong năm, mỗi lần gặp mặt hai ta cũng chỉ có thể nhìn nhau chốc lát…”

Nước mắt của Tống Hoàng hậu không ngừng rơi xuống như ngọc trai, người đàn ông xót xa ôm bà ta vào lòng.

Trình Cảnh Di đứng ngoài cửa vô cùng khiếp sợ, hắn muốn đẩy cửa ra nhưng chợt phát hiện mình không tài nào cử động nổi, chỉ biết trơ mắt nhìn hai người kia tằng tịu, bày tỏ tình cảm với nhau sau lưng phụ hoàng hắn.

Tống Hoàng hậu lau hàng lệ, trong mắt hiện rõ nỗi căm hận mãnh liệt: “Hôn quân đó, ta hận hắn! Giá như ta có thể tự tay giết hắn ngay!”

Nỗi oán hận kia như thể thật sự tồn tại, Trình Cảnh Di như thể thật sự chứng kiến được. Trước mắt biến thành một vùng đen kịt, hắn chóng mặt vô cùng.

“Ha… ha… ha…”

Trình Cảnh Di bật phắt dậy, há to miệng thở hổn hển.

Tào Thiện Lai hoảng sợ vội vàng chạy vào, lo lắng hỏi: “Bệ hạ, ngài sao vậy?”

Trong điện đốt địa long, nhiệt độ ấm áp như mùa xuân, nhưng trên mặt Trình Cảnh Di lại rịn một lớp mồ hôi mỏng, vài sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính bết vào gương mặt góc cạnh sắc bén.

Sắc mặt tái nhợt của hắn tối tăm như ác quỷ đòi mạng trong địa ngục.

Tào Thiện Lai bị doạ, chịu đựng cảm giác sợ hãi, y nâng chiếc khăn trắng tuyết tới trước mắt Trình Cảnh Di.

Trình Cảnh Di thở hổn hển, sau khi ổn định hô hấp, hắn cứ ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh.

Trong màn tối tăm, có thể lờ mờ thấy đồ trang trí màu đỏ, Trình Cảnh Di cảm giác sắc đỏ kia như một ngọn lửa, chậm rãi sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo cứng ngắc của hắn.

Trình Cảnh Di nhận lấy khăn, thong thả ung dung lau sạch mồ hôi trên mặt, hờ hững bảo: “Không sao, chỉ gặp ác mộng thôi.”



Tào Thiện Lai tò mò trong bụng, rốt cuộc ác mộng gì có thể khiến Trình Cảnh Di, người chưa bao giờ biến sắc ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ, bộc lộ cảm xúc thế này?

Trình Cảnh Di nhìn thoáng qua sắc trời, đã tờ mờ sáng.

Hắn vật vã như thế, giờ cũng không thể ngủ tiếp, bèn dứt khoát khoác áo xuống giường.

Tào Thiện Lai muốn theo sau nhưng bị hắn ngăn lại.

“Trẫm muốn tản bộ một mình.”

Tào Thiện Lai cung kính tuân lệnh, không theo hắn nữa.

Sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, khắp nơi trong cung âm u như một con thú đang ngủ say.

Trình Cảnh Di bước đi trong vô định, đợi đến khi tỉnh táo lại, hắn mới nhận ra mình đã tới Phượng Nghi Cung từ lúc nào chẳng hay.

Phượng Nghi Cung yên ắng, nhưng cung nữ gác đêm vẫn còn thức.

Thấy cách đó không xa có một bóng người cao ráo thẳng tắp đang chậm rãi đến gần, cung nữ cố chịu đựng cơn buồn ngủ, tập trung nhìn kỹ, rồi sợ tới mức tỉnh táo ngay tức khắc.

“Bệ… Bệ hạ vạn an.”

Cung nữ run rẩy quỳ xuống thỉnh an.

Trình Cảnh Di cũng dừng bước.

Hắn đứng chắp tay bên ngoài cửa cung, ngẩng đầu nhìn tấm biển màu vàng trên cửa.

Trình Cảnh Di im lặng một lát rồi xoay người định rời đi.

Cung nữ nhớ đến sáng hôm qua Bệ hạ nổi giận đùng đùng rời khỏi Phượng Nghi Cung, còn tưởng đôi phu thê mới cưới ồn ào xích mích, hiện giờ dường như Bệ hạ đã hạ mình tới dỗ Hoàng hậu nương nương. Nàng ấy đâu thể bỏ qua một cơ hội tốt để đôi bên làm hòa như thế được?

Cung nữ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm giữ người ở lại: “Bệ hạ, ngài muốn vào dùng bữa sáng chung với Hoàng hậu nương nương không?”

Trình Cảnh Di lưỡng lự một chốc, sau đó tiến vào Phượng Nghi Cung.

Cung nữ vui vẻ ra mặt, mỉm cười đứng lên, phấn khích muốn chạy vào gọi người thức dậy.

Trình Cảnh Di suy nghĩ một chút, giơ tay lên ra hiệu im lặng: “Nhỏ giọng thôi, trẫm… vào trong ngồi chốc lát.”

Cung nữ lập tức che miệng không dám ồn ào, nàng ấy khuỵu gối, nhẹ tay nhẹ chân vén rèm cho Trình Cảnh Di. Thấy Trình Cảnh Di đã vào nội điện, nàng ấy mới buông rèm, chuẩn bị đánh thức những người khác.

Trình Cảnh Di vào nội điện, xung quanh im ắng, Triệu Quy Nhạn ngủ rất say, thậm chí kế bên xuất hiện thêm một người mà nàng cũng không hề hay biết.

Trình Cảnh Di đứng cạnh giường, ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng. Không rõ vì sao, tất cả mọi cảm xúc tiêu cực phẫn uất tức giận trong mộng như băng tuyết tan chảy, chậm rãi rút ra khỏi tim hắn.

Đang ngủ, Triệu Quy Nhạn cảm giác như một ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mặt mình chăm chú, ngay cả trong giấc chiêm bao nàng cũng thấy căng thẳng khi bị quan sát.

Nàng nhíu mày, run run lông mi, khi từ từ mở mắt ra, nàng vẫn hơi mơ màng.

Nàng nghiêng đầu, phát hiện Trình Cảnh Di đang lẳng lặng đứng bên giường.

“Bệ hạ?” Triệu Quy Nhạn dụi mắt, cực kỳ khó tin.

“Là trẫm.”

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn chưa sáng hẳn.

Nàng nhăn mũi, có phần không vui. Còn sớm như vậy mà hắn đã tới đây dọa người, quấy nhiễu giấc mộng của người khác.

Triệu Quy Nhạn định nói vài câu buồn bực, nhưng nhớ đến lời của Thải Nguyệt hôm qua, nàng đành nuốt hết mấy điều muốn thốt ra xuống. Triệu Quy Nhạn kéo góc chăn, trông ngoan ngoãn đáng yêu quá đỗi.

Trình Cảnh Di chợt thả lỏng bờ môi đang mím chặt, vẻ mặt trở nên dịu dàng.

Triệu Quy Nhạn dừng mắt trên người hắn, thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo ngoài.

Trong lòng thắt lại, nàng nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài gặp ác mộng à?”

Xuất hiện trong cung của nàng vào thời điểm này, quần áo cũng phong phanh, giống hệt việc nàng sẽ làm khi gặp ác mộng.

Trình Cảnh Di cụp mắt, nhỏ giọng đáp: “Ừm, gặp ác mộng.”

Triệu Quy Nhạn thấy hắn cúi nhẹ đầu, đôi mắt luôn sắc bén không còn vẻ lạnh lùng khiến người ta khiếp sợ nữa, giảm mất vài phần uy nghiêm, nhìn hắn hơi đáng thương.

Triệu Quy Nhạn cắn môi.

Mỗi lần gặp ác mộng, nàng sẽ đến tìm a tỷ để được xoa dịu, a tỷ đã làm thế nào nhỉ?

Triệu Quy Nhạn đẩy chăn gấm ra, ngồi quỳ trên giường, nghiêng người về phía trước.

Nàng cố gắng với tay tới Trình Cảnh Di đứng bên mép giường, bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu Trình Cảnh Di.

Biểu cảm dịu dàng ôn hòa, chất giọng ngọt ngào trong veo.

“Vỗ vỗ, ác mộng sẽ tan biến hết ~”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play