Lông mi Triệu Quy Nhạn run rẩy, trái tim thấp thỏm bất an bỗng ổn định lại.

Nàng chậm rãi đặt bàn tay đẫm mồ hôi của mình lên lòng bàn tay Trình Cảnh Di. Khoảnh khắc hai bàn tay chạm vào nhau, nàng chợt hiểu phần nào câu thơ cổ kia.

“Nắm lấy tay người, bên nhau đến già.”

Khi nàng đặt tay mình vào tay nam tử khác, cũng đồng nghĩa, nàng đã giao phó nửa đời mình cho người ấy.

Phu thê một thể, phúc họa có nhau.

Trình Cảnh Di chậm rãi gập các ngón tay, giữ chặt bàn tay trắng nõn kia trong lòng bàn tay mình.

Không nơi nào trên người nàng mà không trân quý mong manh, ngay cả tay cũng chỉ bằng nửa bàn tay hắn, nho nhỏ mềm mại.

“Sợ à?”

Trình Cảnh Di dịu dàng nhìn nàng.

Triệu Quy Nhạn định lắc đầu, nhưng bàn tay nhỏ lạnh lẽo vẫn ướt đẫm mồ hôi, nàng do dự một chút rồi gật đầu nhẹ.

Trình Cảnh Di mỉm cười dẫn nàng tiến về phía trước, giọng nói luôn êm ái.

“Đừng sợ.”

“Nàng là Hoàng hậu cao quý vô song được trẫm dùng kim ấn sách bảo nghênh đón. Chỉ cần nàng còn ở trong hoàng cung này một ngày, trẫm sẽ bảo vệ nàng một ngày bình an.”

Ánh mắt Triệu Quy Nhạn nhẹ nhàng dao động, trong lòng yên tâm phần nào.

Trình Cảnh Di nói chuyện không khéo, nhưng từng câu từng từ đều là miệng vàng lời ngọc.

Bấy giờ Triệu Quy Nhạn không hề biết rằng, trong vài chục năm tới, lời hứa này sẽ bảo vệ nàng vô lo một đời, cho phép nàng được thịnh sủng, cũng che chở chu đáo cho nàng suốt kiếp.

Triệu Quy Nhạn tiến từng bước lên bậc cẩm thạch trắng, ngọc trên mũ phượng đung đưa phát ra âm thanh dễ nghe.

Triều phục Hoàng hậu nặng trịch, bước nào của Triệu Quy Nhạn cũng từ tốn. Còn Trình Cảnh Di chỉ nhẹ nhàng chậm rãi đi, hắn không thúc giục mà đồng hành cùng nàng.

Cuối cùng Triệu Quy Nhạn cũng đến vị trí cao nhất, hai người chia làm hai bên.

Nàng mượn khe hở phía dưới khăn trùm để nhìn biển người đông đúc.

Đế Hậu trở về vị trí, tất cả quan lại chúc mừng.

Kết thúc lễ thành hôn, Triệu Quy Nhạn được nữ quan đỡ lên xe phượng. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng về Phượng Nghi Cung - nơi ở của Hoàng hậu.

Phượng Nghi Cung, cung điện nơi Hoàng hậu các triều đại sinh sống.

Triệu Thanh Loan cũng từng sống ở đó.

Trong một năm ấy, nàng luôn được bí mật triệu kiến vào cung bầu bạn với a tỷ, trong cung nàng cũng đã trải qua một khoảng thời gian vui vẻ.

Triệu Quy Nhạn không xa lạ với nó, nói không chừng còn quen thuộc từng ngọn cây ngọn cỏ trong cung hơn cả Trình Cảnh Di.

Xe phượng dừng lại, nữ quan đỡ nàng xuống xe.

Bên ngoài cửa cung quen thuộc, ngoài các cung nữ đang kính cẩn quỳ gối, nàng còn thấy một số gương mặt thân thuộc đã từng hầu hạ Triệu Thanh Loan. Mũi Triệu Quy Nhạn cay xè, nàng suýt rơi nước mắt.

Như thể mọi thứ chưa bao giờ thay đổi, như thể chỉ cần nàng bước vào cửa cung này, a tỷ vẫn sẽ mỉm cười dịu dàng đứng đợi nàng trên bậc thềm.

“Hoàng hậu nương nương?”

Nữ quan thấy nàng sững sờ, thấp giọng gọi một câu.

Triệu Quy Nhạn chớp chớp mắt, kìm nén nước mắt, nở nụ cười một lần nữa, thẳng lưng kiên định bước vào.

Phượng Nghi Cung đã được sắp xếp lại để chuẩn bị cho hôn lễ của Đế Hậu, chữ hỷ dán khắp nơi, nến đỏ cháy cao chiếu sáng toàn bộ cung điện nguy nga lộng lẫy, khiến khung cảnh xung quanh trở nên rực rỡ lung linh.

Triệu Quy Nhạn cho các cung nhân lui xuống, nàng ngồi ngay ngắn trên giường cưới, đợi Trình Cảnh Di tới hoàn thành nốt lễ hợp cẩn.

Việc chờ đợi luôn tra tấn người khác, huống chi mũ phượng này nặng trịch đè xuống khiến cổ nàng đau đớn. Triệu Quy Nhạn thấy trong điện không còn ai, lén lút xoa cần cổ nhức mỏi.

Nàng nâng tay lên, ống tay áo rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng như ngọc. Giữa ánh nến mờ ảo, sự tương phản giữa sắc đỏ và màu trắng càng mang đến cảm giác ấm áp bắt mắt.

Trình Cảnh Di vừa bước vào đã thấy cảnh tượng quyến rũ như vậy, hắn khựng một nhịp, hắng giọng một tiếng.

Triệu Quy Nhạn giật mình, hoảng hốt bỏ tay xuống, cũng không biết vì sao ống tay áo lại móc vào lông đuôi phượng hoàng trên mũ phượng, kéo nhẹ là ngọc bội kêu leng keng.



Triệu Quy Nhạn sốt ruột, luống cuống tay chân gỡ ra.

Nhưng càng vội thì nó càng quấn chặt.

Trình Cảnh Di bước nhanh đến, cách lớp khăn trùm đỏ thẫm, hắn đỡ lấy mũ phượng của nàng.

Triệu Quy Nhạn cắn môi, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ.

“Sợi tơ vàng trên ống tay áo móc vào trâm cài đầu, nếu nàng dùng sức, nó sẽ chỉ quấn chặt hơn thôi.” Trình Cảnh Di hạ giọng bảo.

Triệu Quy Nhạn nghĩ đến những rắc rối mà mình gây ra, bộ triều phục Hoàng hậu này e rằng sẽ bị nàng phá hỏng rồi.

Nàng mấp máy môi, giọng rầu rĩ: “Ta không cố ý…”

Trình Cảnh Di cúi người nâng khăn trùm lên, ghé sát vào gương mặt nàng, đuôi mắt thấp thoáng nét cười, hắn nói: “Trẫm biết.”

Triệu Quy Nhạn bất ngờ chạm phải đôi mắt sáng ngời của hắn, nhất thời sững sờ.

Tim đập thình thịch.

Cảm giác kỳ lạ mấy ngày trước lại xuất hiện.

Triệu Quy Nhạn cứng đờ cổ, ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt hắn.

Dường như Trình Cảnh Di đã nhìn thấu từ ánh mắt đến tận trái tim nàng, hắn cười khẽ, thẳng lưng không để ý mấy: “Quần áo hỏng thì thôi, dù sao cũng không cần dùng nữa…”

Dừng một lát, hắn “Ồ” một tiếng, cười nhẹ: “Phải nói là vĩnh viễn không cần dùng nữa.”

Có ý gì nhỉ?

Triệu Quy Nhạn lén ngước mắt định quan sát sắc mặt hắn, nhưng nàng chỉ có thể nhìn được hàm dưới góc cạnh rõ ràng chứ không thể thấy biểu cảm của hắn.

Giữa ánh nến lung linh, hắn cẩn thận tháo mũ phượng giúp nàng, bàn tay rõ từng khớp xương luồn vào ba ngàn sợi tóc đen, mang theo vài phần dịu dàng khó tả.

Triệu Quy Nhạn thả lỏng cánh tay mình, tầng tầng lớp lớp ống tay áo trượt xuống, che khuất cánh tay ngọc.

Trình Cảnh Di lần lượt tháo từng chiếc trâm cài trên đầu nàng xuống, suối tóc đen mềm mượt như thác nước bỗng đổ xuống, tỏa ra mùi hương thơm ngát mê hoặc.

Sợi tóc lướt qua mu bàn tay Trình Cảnh Di, hắn vô thức nắm tay lại, như thể đang cố bắt lấy thứ gì đó.

Rồi hắn thản nhiên lùi về sau hai bước, cách xa giường cưới một chút.

“Bảo sơn” (*) đè nặng trên đầu được gỡ xuống, Triệu Quy Nhạn chỉ thấy nhẹ nhõm khắp người.

(*) Ngọn núi đầy báu vật, chiếc mũ nặng như cả một ngọn núi, trên mũ đính rất nhiều đồ quý giá.

Nàng nhoẻn miệng cười, vui vẻ lắc lắc đầu.

Đến khi nhớ ra trong điện không chỉ có một mình nàng, Triệu Quy Nhạn bèn tiếp tục giả vờ thận trọng xếp hai tay đặt trên đầu gối.

Trình Cảnh Di nhướn mày nhưng cũng không vạch trần nàng.

Hắn gọi nữ quan vào, uống rượu hợp cẩn.

Đây là lần đầu tiên Triệu Quy Nhạn uống rượu, trải nghiệm cũng không tệ lắm.

Vị rượu đậm đà, sau khi uống sẽ đọng lại hương thơm trong miệng, thoang thoảng vị ngọt của trái cây.

Trình Cảnh Di thấy Triệu Quy Nhạn liếm môi rồi nhìn nữ quan bằng ánh mắt chưa đã thèm, nàng còn nhẹ giọng xin thêm một chén nữa.

Nữ quan cũng tỏ vẻ ngạc nhiên hiếm có, hình như đây là lần đầu tiên bà thấy tân nương tử có thể ung dung tự tại trong đêm tân hôn đến vậy, không hề ngại ngùng căng thẳng gì.

Bà vô thức nhìn Trình Cảnh Di, Trình Cảnh Di im lặng gật đầu.

Nữ quan lui xuống, nhanh chóng cầm một bầu rượu khác tới.

Trình Cảnh Di vẫy tay, tự mình xách bầu rượu, rồi cúi người lấy chén rượu nhỏ rót đầy cho nàng.

Triệu Quy Nhạn tha thiết mong chờ, nàng uống rượu xong, đôi mắt tựa bầu trời quang sau khi mưa tạnh mây tan, trong veo long lanh.

Thấy nàng cong mắt cười lấy lòng mình, Trình Cảnh Di lập tức đoán ra âm mưu nhỏ của nàng.

“Không thể uống nữa, rượu này tác dụng chậm nhưng dư vị nặng, lát nữa nàng sẽ khó chịu.”

Nhìn thái độ cứng rắn của Trình Cảnh Di, Triệu Quy Nhạn chép chép miệng, miễn cưỡng dời mắt.



Làm lễ xong thì đến động phòng, cung nữ tiến lên, cung kính nói: “Nương nương, nên tắm gội thay đồ rồi.”

Triệu Quy Nhạn nhảy xuống giường cưới, cất gót sen nhẹ nhàng theo sau cung nữ vào phòng tắm.

Tắm gội xong, Triệu Quy Nhạn trong bộ xiêm y ngủ trắng tuyết chậm rãi bước ra.

Trong điện đốt than sưởi, thế nên mặc dù chỉ mặc đồ ngủ mỏng manh nàng cũng không cảm thấy lạnh lẽo gì.

Nàng mới bước ra từ phòng tắm lượn lờ hơi nước, toàn thân như chìm trong làn sương mù mông lung, càng giống hệt nàng tiên nữ toát lên tiên khí quanh người.

Trình Cảnh Di thay đồ ngủ cùng màu cùng hoa văn với nàng, hắn lười biếng tựa vào thành giường xem sổ con.

Nghe thấy tiếng động, hắn hờ hững ngước nhìn, ánh mắt chợt sững sờ, nhưng sau đó hắn thu tầm mắt về như không có chuyện gì.

Cung nữ thổi tắt gần hết nến đỏ trong điện, chỉ chừa nến cưới rồng phượng bên cạnh giường.

Thấy Đế Hậu sắp nghỉ ngơi, cung nữ tinh ý khuỵu gối cáo lui.

Ngọn nến “tách” một tiếng, Triệu Quy Nhạn giẫm lên tấm thảm mềm mại, chạy tới chỗ nến cưới.

Một làn gió theo sau nàng, ánh nến lay động, chữ trên sổ con cũng mờ mờ ảo ảo, hắn nhìn không rõ lắm.

Huống chi, hiện giờ hắn thực sự không còn lòng dạ nào để xem sổ con.

Trình Cảnh Di day day ấn đường, ném tấu chương lên bàn.

Triệu Quy Nhạn kiễng chân, cầm kéo nhỏ bằng vàng trên tay, cẩn thận gảy tâm nến.

Ngắm mỹ nhân giữa ánh nến cũng mang tới một cảm xúc đặc biệt.

Trình Cảnh Di nhìn nàng: “Nàng không mệt à?”

Đêm qua hắn mới chợp mắt một lát đã phải dậy để bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ, trải qua ngày hôm nay, ngay cả người long tinh hổ mãnh (*) như hắn cũng không chịu nổi.

(*) Thành ngữ Trung Quốc ẩn dụ cho năng lượng và tinh thần khỏe mạnh kiên cường, thường dùng cho trạng thái tinh thần của con người.

Nhưng cô nương nhỏ vẫn đang tràn trề hăng hái chơi với ánh nến.

Triệu Quy Nhạn đáp: “Mệt chứ!”

Khi nàng lên tiếng, hơi thở phả vào ngọn lửa, suýt thổi tắt nến.

Triệu Quy Nhạn vội vàng vươn tay bao quanh ngọn nến, lần này cẩn thận hơn nhiều: “Nhưng ma ma đã dặn ta, nến cưới phải cháy hết toàn bộ trong đêm tân hôn, mới có thể khiến ngày tháng sau này thuận lợi bền lâu.”

Trình Cảnh Di liếc nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.

Cô nương nhỏ luôn tin vào mấy tập tục giả dối này, quá mê tín.

Song, khi nhìn thái độ nghiêm túc thành kính như một tín đồ của nàng, Trình Cảnh Di cũng mặc nàng chơi đùa.

Triệu Quy Nhạn đặt kéo nhỏ bằng vàng xuống, che môi ngáp nhẹ, nàng nhắm hai mắt cởi giày vớ, chậm rãi leo lên giường.

Trong mắt Trình Cảnh Di hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Chuyện này…

Hắn cụp mắt nhìn người đang ngái ngủ bên cạnh mình, bật cười.

Trong đêm tân hôn này, không ngờ chỉ mỗi mình hắn buồn bực, miên man suy nghĩ thôi ư?

Triệu Quy Nhạn mơ màng nghe được một tiếng cười, nàng bối rối mở mắt, chỉ thấy Trình Cảnh Di nằm nghiêng kế bên nàng, tay chống đầu, hắn đang thích thú nhìn nàng.

“A!”

Triệu Quy Nhạn lập tức mở to mắt, giật mình lo sợ quấn chăn co rụt người về sau, đôi mắt trong veo tràn đầy vẻ hoảng loạn, tựa như một chú nai con sợ hãi đang lạc giữa rừng.

“Bệ hạ, ngài… sao ngài vẫn ở đây?”

Nàng thiếu cảnh giác quá!

Nàng tin tưởng Trình Cảnh Di đến mức không hề lo lắng đề phòng khi nói chuyện với hắn. Vừa rồi cả hai tán gẫu thoải mái như chỉ đang bàn việc nhà, nên nàng cũng không đa nghi mấy.

Hơn nữa, nàng chắc chắn Trình Cảnh Di sẽ không qua đêm ở hậu cung, nào ngờ Trình Cảnh Di lại không rời đi.

Giờ đây trong rèm xuất hiện thêm một người bên cạnh mình, nàng mới kinh ngạc phát hiện, nàng và Trình Cảnh Di sẽ ngủ chung giường!

“Đêm động phòng hoa chúc, nàng muốn trẫm đi đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play