Triệu Quy Nhạn sai Thải Nguyệt đi tìm Triệu Thanh Hồng, nàng đợi một lát thì biết tin ông đã nhận nhiệm vụ, đang cấp tốc chạy tới Giang Nam.

“Gấp vậy sao?” Triệu Quy Nhạn hơi ngạc nhiên.

Thải Nguyệt gật đầu: “Nghe nói Giang Nam xảy ra án gian lận thi cử, liên lụy đến vô số người. Triều đình cần ra mặt gấp nên lão gia mới lên đường vội như thế, vừa xuống khỏi đài tế lễ thì đã chuẩn bị xuất phát.”

Triệu Quy Nhạn trầm ngâm một lát, nàng hiểu vì sao nhất định phải là Triệu Thanh Hồng xử lý vụ ở Giang Nam.

Gian lận thi cử luôn là điều tối kỵ, nếu bất cẩn cả nhà sẽ gặp tai ương. Những quan viên vào triều nhờ khoa cử chắc chắn sẽ tìm mọi cách để né tránh chuyện này, xem nó như một củ khoai lang bỏng tay.

Triệu Thanh Hồng thì khác.

Ông chỉ kế thừa tước vị chứ chưa từng nghiêm túc tham gia thi cử, hơn nữa trong nhà ông đã có hai cô con gái tiến cung, danh quốc trượng sẽ cho phép ông hành động đỡ kiêng dè hơn nhiều.

Thậm chí để tạo ấn tượng tốt và tỏ lòng trung thành trước mặt Bệ hạ, ông sẽ càng tận tâm hơn để hoàn thành nhiệm vụ này.

Trong mắt người khác, đây là chuyện cực khổ, nhưng với ông đó lại là chuyện tốt.

Nếu xử lý tốt vụ án rối loạn kỷ cương này, các học trò vùng Giang Nam nhất định sẽ biết ơn ông, nhận phần ân tình của ông. Về sau, khi có nhiều quan viên đến từ Giang Nam, họ sẽ được xem như nguồn trợ lực lớn cho ông trong triều đình.

Triệu Quy Nhạn không nghĩ nữa, chống cằm, nhàm chán thưởng thức ngọc bội bên hông.

Nàng không quan tâm đến con đường làm quan của Triệu Thanh Hồng.

Mười lăm năm qua nàng chưa từng mượn ánh sáng của ông, ngày tháng sau này nàng cũng không muốn dùng thế lực của ông.

Chuyện tiến cung, vốn chỉ theo nhu cầu của đôi bên.

Nàng mang đến vinh quang cho gia tộc, Triệu Thanh Hồng cho nàng cơ hội vào cung điều tra sự thật.



Triệu Quy Nhạn ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Xe ngựa này còn thoải mái xa hoa hơn chiếc xe hôm qua, rõ ràng là đường núi gồ ghề không bằng phẳng nhưng xe vẫn ổn định vững vàng, không xóc nảy quá nhiều.

“Bên ngoài toàn cây gỗ trụi lủi, có gì đẹp mà xem?”

Lông mi Triệu Quy Nhạn run lên, nàng rút tay về.

Cũng không biết sắp xếp thế nào, trên đường về thành, nàng lại ngồi chung xe ngựa với Trình Cảnh Di.

Trong không gian nhỏ hẹp và khép kín, khí chất uy nghiêm của người nọ càng không thể bỏ qua. Nàng vốn định tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, nhưng Trình Cảnh Di đang ở bên cạnh. Nhìn dáng ngồi mẫu mực như tùng như trúc của hắn, nàng lại không dám.

Nàng sợ bị hắn chê không có tí phong thái nào.

Triệu Quy Nhạn vốn định vờ như đang ngắm cảnh, nhưng Trình Cảnh Di đã lên tiếng, nàng cũng không giả bộ được nữa.

Trình Cảnh Di tiện tay lật một trang sách, đẩy đĩa ngọc trước mặt mình về phía nàng: “Nếu nhàm chán thì cứ ăn ít điểm tâm để giết thời gian.”

Triệu Quy Nhạn nhíu mày, trước khi đi nàng mới uống vài bát thuốc, hiện giờ miệng lưỡi đắng ngắt khiến nàng không hề muốn ăn.

Nhưng nàng vẫn cầm một miếng, ăn từng ngụm nhỏ.

Trình Cảnh Di thấy nàng ăn như mèo, trông rất đau khổ, gian nan như đang uống thuốc, hắn nhíu mày: “Nuốt không nổi thì đừng ăn nữa.”

Triệu Quy Nhạn bị hắn dọa sợ, đôi mắt sóng sánh vô tội nhìn hắn.

Trình Cảnh Di đặt sách xuống, nhích người về phía trước lấy miếng điểm tâm trong tay nàng, thả lại đĩa rồi đưa khăn cho nàng. Thấy nàng chỉ ngơ ngác nhìn mình, hắn thở dài, cầm tay nàng, nhẹ nhàng lau hết vụn bánh trên đầu ngón tay nàng.



Trình Cảnh Di nhìn ngón tay trắng nõn sạch sẽ của nàng, hài lòng trở về vị trí của mình.

“Trong xe ngựa của trẫm chỉ có sách và tấu chương, không có thứ gì giải sầu, nàng thấy chán đúng không?”

Trình Cảnh Di thấy nàng không ngừng thay đổi tư thế, cứ như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Hắn vốn định xem sách một lát, nhưng cũng bị nàng làm phiền tới mức chẳng yên lòng nổi.

Triệu Quy Nhạn mím môi đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.

Trong xe ngựa chỉ có nàng và Trình Cảnh Di, còn Thải Nguyệt ngồi xe khác. Trình Cảnh Di thoạt nhìn dịu dàng hiền hoà, nhưng lại là người khó tiếp cận nhất, nàng không biết nên nói gì với hắn.

Càng không dám chủ động tiếp lời.

Trình Cảnh Di thấy gương mặt nhỏ ủ rũ của nàng, hắn nói: “Cho nàng xem một thứ thú vị.”

Triệu Quy Nhạn nhìn Trình Cảnh Di, trong mắt có phần khó hiểu.

Trình Cảnh Di rút một tờ giấy trắng, gấp trái gấp phải, trên tay xuất hiện thứ gì đó trông giống hệt một chú thỏ.

Lúc Trình Cảnh Di còn bé, một cung nữ đã dùng chiêu này để dỗ dành hắn khi hắn mắc bệnh. Hắn điềm tĩnh từ nhỏ, Tiên đế ngu ngốc, Thái hậu gửi gắm biết bao kỳ vọng vào hắn, bồi dưỡng hắn trở thành Thiên tử tương lai, ngày ngày hắn chỉ biết đọc sách và đọc sách.

Kể cả khi đổ bệnh hắn cũng không thể nghỉ ngơi, có lẽ cung nữ hầu hạ hắn thấy hắn đáng thương, vì muốn khiến hắn vui nên đã gấp vài chú thỏ trước mặt hắn.

Đây cũng được xem như niềm vui trẻ thơ ít ỏi mà hắn có được vào thuở nhỏ. Không ngờ sau nhiều năm trôi qua, nó đã phát huy tác dụng lần nữa.

Đôi mắt yêu kiều của Triệu Quy Nhạn sáng lên, nàng ngạc nhiên rướn đến gần: “Đây là thỏ sao? Gấp thế nào vậy ạ?”

Thấy nàng bất chấp sợ hãi, gần như vùi đầu nhỏ vào trong ngực hắn, Trình Cảnh Di buồn cười.

Vẫn là một đứa trẻ.

Trình Cảnh Di đưa thỏ cho nàng: “Muốn học không?”

Triệu Quy Nhạn cười rạng rỡ: “Ngài dạy ta sao?”

Trình Cảnh Di không trả lời, chỉ đưa cho nàng một tờ giấy, không cần nói cũng biết.

Triệu Quy Nhạn vui mừng nhận lấy.

Có chuyện để giết thời gian, thì giờ cũng không còn quan trọng nữa.

Triệu Quy Nhạn nhanh nhạy, nàng có thể tự mình nghĩ ra một số hình thù khác.

“Bệ hạ, ngài nhìn xem, đây giống con vịt không?”

“Bệ hạ, con chim này đẹp không?”

“Bệ hạ…”

Triệu Quy Nhạn vốn còn ít tuổi, cộng thêm việc sống trong hậu viện hẻo lánh, đã hình thành nên tính cách không hiểu thế sự của nàng. Hiện giờ tìm được thú vui mới, nàng cũng quên đi tôn ti và sợ hãi, gọi từng tiếng “Bệ hạ” rất giòn giã sung sướng.

Trình Cảnh Di âm thầm vui vẻ, hắn phiền nhất là có người cứ ríu rít bên tai không ngừng. Song, khi nghe chất giọng ngọt ngào của cô nương nhỏ vào lúc này, hắn lại không hề khó chịu.

Nghe âm thanh trong xe ngựa, Tào Thiện Lai mỉm cười.

Y cứ tưởng sẽ nghe thấy tiếng Bệ hạ quát lớn, nào ngờ Bệ hạ chẳng những không ngăn cản, mà còn kiên nhẫn thảo luận vài câu với Triệu tiểu thư, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Xem ra chẳng bao lâu nữa, trong cung sẽ có tiểu chủ tử rồi!

Khi sắc trời tối mịt, cuối cùng đoàn xe cũng về đến thành Trường An. Trong cung cho người tới truyền lời có việc gấp, Trình Cảnh Di vội vàng trở về hoàng cung, hắn sai Tào Thiện Lai đưa Triệu Quy Nhạn về phủ Vinh Quốc công.



Đã qua giờ Hợi, vạn vật chìm trong tĩnh lặng, Triệu Quy Nhạn không muốn làm ồn đến ai, nàng và Thải Nguyệt bèn lặng lẽ trở về viện của mình.

Không ngờ vừa bước vào viện, nàng đã bắt gặp có kẻ lén lút rời khỏi phòng mình.

Khi thấy Triệu Quy Nhạn trở về ngay lúc này, người nọ như bị dọa sợ tới mức hai chân run rẩy, ngã ngồi dưới đất, lớn tiếng la hét: “Ma! Ma!”

Triệu Quy Nhạn nhận ra đây là Thu Cúc, nha hoàn Dương thị phân cho nàng vài ngày trước.

Triệu Quy Nhạn không muốn nhiều người hầu hạ, cũng hiểu rõ trong lòng, người Dương thị cử đến, đơn giản chỉ để theo dõi nàng.

Nhưng trưởng bối ban thưởng không thể từ chối, nàng đành phải nhận. Chẳng qua nàng cũng không dám để những người đó theo bên người, chỉ cho phép họ làm ít việc ngoài phòng.

Triệu Quy Nhạn nổi giận, khẽ quát: “Ngươi nói bậy gì thế?”

Sắc mặt Thu Cúc trắng bệch, giọng run rẩy: “Ngài không phải hồn ma của ngũ tiểu thư sao?”

Thải Nguyệt tức tối mắng: “Ngươi nguyền rủa ai đấy? Tiểu thư nhà ta đang sống rất tốt, ngươi trù ẻo gì thế? Cẩn thận lão gia cắt lưỡi ngươi!”

Có lẽ bị Thải Nguyệt hùng hổ mắng một trận, cuối cùng Thu Cúc cũng bừng tỉnh, nàng ta nuốt nước miếng, mở to mắt nhìn Triệu Quy Nhạn đăm đăm.

Khi Thu Cúc thấy làn da trắng như ngọc của nàng dưới ánh trăng, vẻ hoảng sợ trong mắt đã tiêu tan hơn phân nửa, nàng ta hỏi: “Ngài là ngũ tiểu thư thật?”

Triệu Quy Nhạn: “Chẳng lẽ còn có người mạo danh thay thế ta?”

Thu Cúc thấy vẻ mặt nàng tươi tắn, rực rỡ không gì sánh bằng, lúc này mới chịu tin.

“Nhưng Trần Nhị nói ngài… nói ngài bị sơn tặc vấy bẩn rồi, không chịu nổi nhục nhã nên đã tự sát…”

Triệu Quy Nhạn nghe vậy, trên mặt hiện rõ vẻ lạnh lùng, nàng nhếch môi cười mỉa.

Trần Nhị.

Chẳng phải là tên xa phu bán chủ kia sao?

Thu Cúc rùng mình khi thấy quanh người Triệu Quy Nhạn tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, không ngờ ngũ tiểu thư thoạt trông yếu đuối dễ bắt nạt lại toát lên phong thái như vậy.

Thu Cúc bỗng thấy hơi hối hận, nàng ta đảo mắt, định lén lút trốn đi, nhưng không ngờ Triệu Quy Nhạn lại phất tay: “Thải Nguyệt, ngươi mời Trần quản gia tới đây. Ta muốn hỏi ông ta một chút, trong phủ có kẻ dám ăn trộm tài vật của chủ tử thì nên xử trí thế nào.”

Thu Cúc không ngờ Triệu Quy Nhạn sẽ cho mời Trần quản gia, nàng ta lập tức hoảng sợ, móc hết đồ trong ngực ra: “Ngũ tiểu thư, xin ngài tha cho nô tỳ! Nô tỳ chỉ muốn lấy vài món đồ nhỏ thôi. Trong phủ đã lan truyền tin đồn ngài tự sát, phu nhân cũng bảo sẽ chuyển đồ trong viện của ngài về nhà kho. Nô tỳ nghĩ ngũ tiểu thư có nhiều đồ như vậy, nô tỳ lấy một hai món cũng không to tát gì. Xin ngài rủ lòng thương, tuyệt đối đừng mời Trần quản gia, xem như bố thí cho nô tỳ đi ạ!”

Triệu Quy Nhạn tức cười.

Dù đồ đạc của nàng có nhiều hơn nữa, cũng không phải lý do để nàng ta ăn trộm!

Tin nàng “tự sát” mới truyền về chưa đầy hai ngày, mọi người đã nhớ thương đồ đạc của nàng đến vậy ư?

Thải Nguyệt cũng rất tức giận, chạy đi gọi Trần quản gia.

Động tĩnh ở đây không nhỏ, nhanh chóng lan tới tai người trong phủ.

Trần quản gia đã đến.

Lần này ông ta thay đổi thái độ, thay vì khom lưng khuỵu gối như mấy ngày trước, ông ta càng thêm vênh váo tự đắc.

“Ngũ tiểu thư, đi một chuyến với nô tài!” Trần quản gia chắp tay sau lưng, hếch mũi lên tận trời.

“Phu nhân cho mời!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play