Người bị Hứa Lê chặn lại là bác sĩ đang bưng khay thuốc, hiện tại ngoài chai truyền dịch ra thì cũng không cần thêm thuốc gì nữa, anh ta dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị mang đi, huống hồ người bị thương không chỉ có đội trưởng Trương và những người khác, còn có một số người bị thương nhẹ cũng cần xử lý. Nhưng bác sĩ rất hoang mang: "Thuốc gì cơ?”
“Thuốc cầm máu, của em.”
Hứa Lê chỉ vào thuốc trên khay mà anh ta đang bưng, vẻ mặt cảnh giác: "Anh sẽ không lấy đồ của trẻ con chứ?”
`. Bác sĩ: ". . . Anh ta không nhịn được mà nhìn về phía người đàn ông đang xử lý hai vết thương trên cánh tay, người đàn ông cũng nhớ lại lời Hứa Lê nói, anh ta gật đầu: "Thuốc này đúng là của Tiểu Lê, là bố cô ấy để lại cho cô ấy, tôi cũng đã hứa sẽ trả lại thuốc cho cô ấy.”


Bây giờ bác sĩ chỉ thấy đau lòng. Loại thuốc này rất kỳ diệu, ban đầu họ cũng nghĩ đây là một sự đảm bảo, nếu lầnsau có người bị thương nặng thì cũng có thể cầm máu, thậm chí họ có thể lấy một ít ra để nghiên cứu, không nói là có hiệu quả giống như vậy, chỉ cần có một nửa hiệu quả thôi cũng tốt lắm rồi. Loại thuốc này tiện lợi dễ mang theo, đến lúc đó mỗi đội khi ra nhiệm vụ chỉ cần mang theo một hoặc hai tọ, chắc chắn có thể nâng cao tính an toàn của họ rất nhiều. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play