Thấy bị bao vây, người lính bị Hứa Lê rạch mu bàn tay tỉnh táo lại, anh ta nhìn mu bàn tay của mình đã cầm máu ngay lập tức, hơn nữa cơn đau cũng đã giảm đi phân nửa, không thể tin được: "Cái này. . . cái thuốc này thực sự có thể cầm máu sao?”
Những người lính chạy tới nghe thấy lời này, theo bản năng nhìn vào mu bàn tay anh ta. Vết thương tuy không sâu nhưng cũng sâu nửa centimet, chiều dài còn bốn năm centimet, nhìn thế nào cũng không phải là vết thương có thể cầm máu nhanh chóng nhưng bây giờ trên mu bàn tay anh ta ngoài máu chảy ra lúc mới bị rạch thì không còn máu mới chảy ra nữa. Thấy vậy, người đàn ông mặt chữ điền bên cạnh, khoảng ba mươi tuổi, mắt sáng lên, anh ta không chút do dự rút dao, xắn tay áo lên và tự rạch một nhát: "Thuốc đâu? Đưa tôi một ít!”
Hứa Lê cũng không keo kiệt, trực tiếp đưa lọ thuốc cho anh ta. 

Ai ngờ người đàn ông lại ngồi xổm xuống: "Em làm đi, nếu tôi đổ nhiều quá thì tôi xót.”
Hứa Lê: ". . .”
Vậy nên tôi đổ thì anh không xót sao? 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play