Lúc đầu mẹ Cố đã nhắm cho anh một cô gái mà bà hiểu rõ gốc rễ ở trong thôn. Bà với gia đình nhà gái đã hiểu rõ lòng nhau nhưng không nói ra, chỉ đợi đến khi Cố Tranh về, để cho hai người gặp mặt nhau rồi mới quyết định hôn sự.
Nào ngờ, sau khi nhà gái biết được Cố Tranh bị thương thì lập tức phủi sạch quan hệ. Họ sợ rằng nếu họ chậm một bước thì gia đình bà sẽ ăn vạ gia đình nhà họ.
Mẹ Cố tức giận. Bà thề rằng sẽ phải cưới cho Cố Tranh một người thật tốt.
Bạch Đào đã từng đọc sách, lại có vẻ ngoài xinh đẹp khiến mẹ Cố vô cùng hài lòng. Bà lập tức nhờ người tới cửa hỏi cưới. Tuy rằng nhà gái đòi không ít lễ hỏi nhưng mẹ Cố cảm thấy chỉ cần con trai thích thì tiêu số tiền này rất xứng đáng.
Buổi sáng không nhìn thấy cô dâu mới dậy nấu cơm thì mẹ Cố còn nghĩ buổi tối hôm qua do con trai làm vợ quá mạnh bạo.
“Mẹ —— mẹ yên tâm, đừng lo lắng cho con. Chúng con rất tốt.” Cố Tranh mím môi nói.
“Được được, mẹ biết rồi. Con cũng mau đi về đi. Mẹ về rồi, con trai hãy cố lên. Mẹ vẫn đang đợi ôm cháu nội đấy.” Mẹ Cố đáp lại.
Cố Tranh mím môi không nói gì.
Mẹ Cố lại nghĩ ngợi một chút. Hiện tại bà đã có một cô con dâu nhỏ xinh đẹp dịu dàng, còn việc có cháu trai hay không thì phải con trai bà muốn khống chế là có thể khống chế được.
Mẹ Cố ngẫm nghĩ rồi bình tĩnh lại, dặn dò con trai út vài câu rồi rời đi.
Lúc này là khoảng 8 giờ tối, Bạch Đào đang nằm ở trên giường không ngủ được.
Sau khi Cố Tranh tiễn mẹ Cố về thì đi vào cửa, Bạch Đào lập tức hỏi: “Hình như em nghe thấy tiếng nói chuyện, có ai tới vậy?”
“Là mẹ anh.” Cố Tranh nói.
“À, mẹ của chúng ta à, có chuyện gì vậy?” Bạch Đào nghe lời mà sửa lại miệng. Cô đã hạ quyết tâm không rời đi nên sớm hay muộn cũng phải sửa miệng, sớm còn hơn muộn. Bây giờ không gọi, nhưng ngày mai gặp thì không phải cô vẫn phải gọi sao?
Giọng nói của cô nhẹ nhàng giống như một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua trái tim anh, khiến anh cảm thấy trong lòng có chút ngứa. Cố Tranh khẽ nhíu mày, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, trước đây anh chưa bao giờ có cảm giác như thế này cả.
“Không có chuyện gì, chỉ là đến xem một chút thôi.” Cố Tranh nắm chặt nắm tay rồi lại thả ra.
“Ồ.” Bạch Đào.
“Ừm.”
Trước đây Cố Tranh chưa bao giờ cảm thấy mình ít nói lại là một vấn đề. Nhưng hiện tại anh nhìn cô vợ nhỏ của mình thay đổi thì anh lại không biết mở miệng nói cái gì.
Cố Tranh thổi tắt đèn dầu.
Bạch Đào cảm thấy nửa giường còn lại đang lún xuống.
Trong đêm tối, cảm giác tồn tại của người đàn ông bên cạnh qúa mạnh mẽ. Cô muốn phớt lờ cũng không được.
Bạch Đào nghĩ, Cố Tranh thật sự là một người phù hợp với yêu cầu đối với nửa kia của mình. Nếu nguyên chủ đã không thích thì để cô nhận đi!
Khi còn ở thời mạt thế cô luôn cô đơn một mình, quen với những mưu mô lừa gạt, luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, mà kiểu quan hệ đó lại không phù hợp với cô.
Ở chỗ này, mọi người đều chung thủy một vợ một chồng và không có nhiều mối quan hệ phức tạp như kia.
Nên cô hạ quyết tâm sống một cuộc sống tốt đẹp tại đây.
Người đàn ông thô lỗ Cố Tranh này là một người đáng tin cậy để dựa vào.
Tuy rằng hiện tại hai người không có tình cảm gì nhưng tình cảm thì có thể từ từ bồi dưỡng.
Ừm, vậy bắt đầu từ hôm nay đi.