Đừng nhìn Đại Bảo còn nhỏ, nhưng cậu bé vẫn rất chu đáo, cậu bé biết cậu út và anh Thanh Thần, anh Thanh Dương mới đến, cho nên không biết nhà của bọn họ ở đâu, khi bọn họ xuống xe, cậu bé còn giới thiệu với mọi người: “Đây là nhà của tụi cháu, cậu út, anh Thanh Thần, anh Thanh Dương mau vào nhà uống nước đi ạ.”
Từ khi Bạch Điền Sinh và Cố Thanh Dương xuống tàu, bọn họ giống như nhìn không đủ vậy, hết nhìn chỗ này lại nhìn chỗ kia, vừa nhìn đã biết là dân quê chưa từng lên thành phố.
Cố Thanh Thần học đại học hai năm, lại cưới một cô gái thành phố, cho nên được mở mang tầm mắt không ít. Nhưng khi nhìn thấy tứ hợp viện có cánh cổng màu đỏ chu sa, gạch được chạm khắc tinh xảo, cả ba người đều sững sờ.
Cố Thanh Thần cảm thấy mình đã nhìn thấy rất nhiều chuyện ở huyện thành, những vẫn không nhịn được mà cảm thấy sửng sốt.
Thế mà nhà của chú thím năm lại to đến như vậy!
Còn những thanh niên mới lớn lần đầu xa nhà như Cố Thanh Dương và Bạch Điền Sinh, thì càng không thể tin được mà trợn mắt há mồm.
“Chú năm, thím năm, đây chính là nhà của chú thím ở Bắc Kinh sao? Căn nhà này cũng quá lớn rồi?” Cố Thanh Dương có chút không thể tin mà nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT