Bạch Đào khẽ nhướng mày, xem ra trong khoảng thời gian này cha Bạch mẹ Bạch cũng không hề mềm lòng, hiệu quả không tệ lắm, hiện giờ gặp mặt cũng biết lễ phép chào hỏi rồi.
Lúc trước, khi lần đầu tiên gặp được cậu ấy, lúc đó cậu ấy cực kỳ mất lịch sự, người được nuông chiều cho nên có phần cáu kinh và thiếu kiên nhẫn.
Bạch Đào nói: “Chúng ta về nhà rồi nói chuyện, hai đứa cũng đeo giỏ mãi như vậy không thấy mệt à, cha mẹ đi làm sao? Chân của cha hồi phục như thế nào rồi?”
Bạch Điền Sinh chào một câu chị ba xong thì cũng không nói chuyện nữa.
Bạch Vân cười nói: “ em không thấy mệt, cha mẹ đều đi làm rồi, chân của cha đã khỏi rồi, hoàn toàn không để lại di chứng, cha mẹ không biết chị sẽ đến, nếu biết chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui mùng. Lần trước chị đến trường thăm em, nói rằng ba đứa cháu ngoại của em sắp biết đi rồi, em trở về kể cho cha mẹ nghe chuyện này thì cha mẹ cũng vui lắm. Đã lâu như vậy rồi, chắc chúng đã đi vững rồi đúng không?”
“Bây giờ đã đi rất vững rồi.” Bạch Đào vừa đi vừa nói.
Vừa bước vào sân, Bạch Điền Sinh đã quen tay quen chân lấy cỏ cho gà cho lợn ăn, thật sự khiến Bạch Đào cảm thấy kinh ngạc. Đứa em trai tặng kèm này khá lắm, bây giờ đã có tự giác như vậy rồi sao? Thật sự là thay đổi rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT