Trong nhà cô có lương thực nhưng chỉ để cô ăn, trong khi mẹ Cố đến đây chăm sóc cô lại phải ăn lương thực phụ, nếu trong nhà thật sự không có nhiều lương thực thì thôi, thế nhưng cô biết rất rõ lương thực trong nhà mình không hề ít, nếu làm vậy sẽ khiến cô cảm thấy áy náy.
“Mẹ, mẹ ở nhà thế nào thì con mặc kệ nhưng dù sao bây giờ mẹ đã ở chỗ này với bọn con, bọn con ăn gì thì mẹ cũng ăn cái đó, mẹ đừng nấu hai loại lương thực nữa!” Mẹ Cố có lòng tốt nhưng nếu để chuyện này bị truyền ra ngoài sau này cô sẽ bị người ta đồn thổi nói mình hẹp hòi, thậm chí còn có những lời khó  nghe hơn nữa.
Bạch Đào thật sự không thiếu chút lương thực này, cô lại càng không muốn gánh lấy thanh danh như thế.
Đừng nhìn cuộc sống của những người sống ở thời này không quá giàu có mà lầm, thế nhưng sức khỏe của họ rất tốt, họ ăn uống rất ngon lành mà không cần biết đó là lương thực phụ hay lương thực tinh.
Mẹ Cố vẫn vui vẻ như thế: “Biết rồi, mẹ biết rồi!”
“Vậy mẹ ăn bánh bao này trước đi, để trưa chúng ta cùng ăn bánh bột ngô.” Bạch Đào nói.
Mẹ Cố chỉ cảm thấy bánh bao hôm nay cực kỳ ngon.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play