Bạch Đào rất nhanh đói bụng, mà hiện tại sức ăn của cô cũng khá lớn, tuy nhiên vì cô vẫn luôn khống chế ăn uống, không dám ăn quá nhiều nên chỉ ăn hết một cái bánh bao thì dừng lại.
Bạch Đào nhìn thấy mẹ Cố đang cầm bánh bột ngô để ăn, là loại bánh bột ngô đặc, không có trộn lẫn bột mì.
Nếu thêm vào một ít bột mình thì còn đỡ, vì không thêm bột mì nên vỏ bánh khá khô, mà bột ngô ở thời này không phải dùng máy xay mịn như thời đại sau này mà chỉ dùng máy nghiền nát ra thôi.
Bạch Đào thấy vậy thì hơi cuống lên.
Mẹ Cố cầm bánh bột ăn nhưng lại kín đáo đưa bánh bao cho cô ăn: “Mẹ, sao mẹ không ăn bánh bao? Sao còn hấp bánh bột ngô làm gì? Sao người một nhà lại ăn hai loại thức ăn như vậy chứ? Mẹ yên tâm đi! Con trai và con dâu của mẹ không thiếu chút đồ ăn này đâu.”
“Không có việc gì cả, mẹ ăn quen rồi, có cái gì mà mẹ chưa từng ăn qua, ăn cái gì cũng đều giống như cả. Còn con đang mang thai nên cần tẩm bổ nhiều hơn, trước kia thế nào thì mẹ mặc kệ nhưng bây giờ con đang mang thai, làm sao mẹ có thể tranh miếng ăn với con? Chẳng phải chúng ta còn cháo gạo sao? Bánh bao này giữ lại, đợi lát nữa con đói thì lấy ra ăn.” Mẹ Cố cất bánh bao vào.
 “Mẹ, mẹ làm thế này con cũng không dám ăn bánh bao nữa. Để mẹ ăn lương thực phụ, còn con lại ăn lương thực tinh, mẹ xem làm sao con nuốt trôi ạ? Một lát nữa, Cố Tranh về nhà không cãi nhau với con mớ là lạ, chắc chắn anh ấy sẽ cho rằng là con khắt khe với mẹ.” Thật ra Bạch Đào có thể hiểu được trong lòng mẹ Cố đang suy nghĩ thế nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play