Bạch Đào vốn tưởng mẹ Cố thấy cô sai bảo con trai bà ấy như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có một số suy nghĩ, nhưng mẹ Cố lại nói rằng: “Lão ngũ làm tốt lắm, phải như vậy mới đúng, vợ cưới về nhà là để thương yêu, đừng như người trong thôn, ở bên ngoài bản lĩnh không lớn, nhưng về nhà lại thích ra vẻ. Phụ nữ mang thai rất vất vả, làm đàn ông mà không biết quan tâm nhiều chút, vì sao phụ nữ phải sinh hết đứa con này đến đứa con khác cho mấy người chứ.”
“Lúc mẹ mang thai anh cả của hai đứa, cha mấy đứa không biết quan tâm thương yêu mẹ chút nào cả, còn nghe lời của bà nội hai đứa, nói rằng mẹ chỉ mang thai một đứa nhỏ thôi sao, cần phải quý giá đến thế à? Phụ nữ có ai không sinh con chứ...”
“Đó lần đầu tiên cha con làm cho mẹ tức phát khóc, suýt chút nữa mẹ đã không thể sống nổi với cha con nữa.”
“Ngày đó không có chuyện ly hôn, cho nên mẹ bắt đầu cãi nhau với cha mấy đứa, cãi đến lúc ông ấy ăn không ngon ngủ không yên, cho đến khi ông ấy nhận lỗi.”
“Chỉ có một lần đó, mẹ đã trị cha mấy đứa, khiến ông ấy nghe lời, từ đó về sau, ông ấy không dám nói những lời khốn kiếp như vậy nữa.”
“Mẹ đau chỗ nào, khó chịu chỗ nào đều phải nói cho ông ấy biết, ông ấy càng không thương mẹ thì mẹ càng dày vò ông ấy, dựa vào đâu mẹ mang thai đứa con của ông ấy, sinh con cho ông ấy, còn ông ấy lại giống như người không có chuyện gì, còn không quan tâm mẹ chút nào.”
“Nếu không phải cha mấy đứa trở nên tốt hơn thì cũng sẽ không có bốn anh em mấy con đâu. Năm đó khi mẹ sinh anh cả của con, có chút không thuận lợi, bà nội con nói giữ đứa bé, là cha con đã cầm dao từ trong bếp bước ra, uy hiếp bà nội con giữ mẹ, kết quả mẹ con bình an, mọi người đều vui mừng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT