Bạch Đào cũng không nấu ăn nữa, dù sao đây cũng là tấm lòng của mẹ Cố.
Sợi mì được làm bằng tay nên rất dai. Ăn tối xong, Bạch Đào rửa sạch bát, cô chậm rãi đi đến sân viện phía trước để trả bát.
Ở bên ngoài, thím Hồ đang dắt Tiểu Bảo đi dạo. Nhìn thấy Bạch Đào, thím Hồ nói: “Đào Tử đã ăn cơm chưa?”
“Cháu ăn rồi? Thím ăn cơm chưa?” Thật là đáng mừng, cuối cùng cô cũng có được một cái tên trong miệng thím Hồ. Chứ không phải vợ của Cố Tranh, người nhà nào đó.
Thím Hồ nói xong liền tỏ vẻ thần bí lại gần cô rồi nói: “Thím kể cho cháu nghe, lúc nãy hai anh em Trần Tứ và Trần Ngũ đánh nhau đó, đến nỗi cả hai người đều bị thương chảy máu.” Đương nhiên trong lòng bà ấy hướng về Bạch Đào, cho nên bà ấy mới cố ý nói chuyện này để Bạch Đào vui vẻ.
Chuyện xảy ra hôm nay, bà ấy không có mặt ngay từ đầu, cho đến khi mẹ Cố vội vàng dẫn người đến, không lâu sau đó bà ấy mới đến đó.
Thím Hồ không nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của Bạch Đào, cô đã đá gãy một cái cây to bằng cánh tay người lớn chỉ với một cú đá. Vì vậy, bà ấy cảm thấy Bạch Đào nhất định rất ấm ức, rất tức giận nên mới có sức lực lớn như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT