Bạch Đào không đi vào nhà, ngược lại đi đến chỗ Bạch Vân hỏi thăm xem ngày hôm đó sau khi cô trở về nhà đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Vân lén lút kể cho Bạch Đào nghe.
Thì trưa hôm đó Bạch Điền Sinh nhịn đói một bữa, đến buổi chiều thì không nhịn được nữa, từ nhỏ cậu ta đã được nuông chiều, chưa bao giờ đói bụng, sự ấm ức cậu ta phải chịu trong khoảng thời gian này còn nhiều hơn số tuổi tuổi của cậu nữa.
Đến giờ ăn tối, Bạch Điền Sinh cố gắng gượng nhịn đói không ra, thấy cha mẹ thật sự không gọi cậu ta ra ăn tối! Đến nửa đêm, bụng Bạch Điền Sinh quặn lên vì quá đói. Cậu ta đã gõ cửa phòng cha Bạch và nói qua cửa sổ: “Cha mẹ, con đói.”
Cha Bạch nghe vậy, lo lắng đến mức tỉnh cả ngũ, nhỏ giọng nói: “Mẹ đứa nhỏ, con nó nhận sai rồi, bà mau đi nấu ít đồ ăn cho thằng bé ăn đi.”
“Ông muốn đi thì đi đi, tôi làm việc cả ngày mệt mỏi không dậy nổi.” Mẹ Bạch quay người lại, quay lưng về phía cha Bạch.
Bạch Điền Sinh đợi một lúc lâu không cũng không nghe thấy câu trả lời, cậu ta đau lòng đến nỗi nghĩ cha mẹ không cần cậu nữa, cậu ta lần mò trong bóng tối đi vào phòng bếp tìm kiếm xung quanh, chỉ tìm thấy nửa cái bánh bột ngô, còn rất khô khan.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play