Mẹ Cố đang phơi rau khô ở nhà thì nghe thấy tiếng kêu hét vọng ra từ nhà lão ngũ, bà ấy liền vội vàng chạy ra ngoài.
Thím Hồ cũng sợ hãi, vỗ nhẹ Tiểu Bảo đang ngủ say, vội vàng đi ra nhìn. “Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?”
Khóc lóc sụt sịt y như con gái vậy, vừa đen vừa gầy, đây không phải là thằng nhóc nhà họ Trần sao?
Mẹ Cố: “Có chuyện gì thế?”
Bạch Đào đi đến nói: “Con và Cố Tranh lên núi, lúc trở về thì thấy có một người đang đứng ở cửa, lén la lén lút nhìn vào trong nhà, mọi người đều biết nhà con mới mua một chiếc xe đạp, tụi con cho rằng anh ta muốn trộm xe đạp nên bắt anh ta lại.”
“Nếu không thì tụi con cũng không quen thân với anh ta, anh ta nhìn vào nhà con làm gì chứ, may mà lúc con ra ngoài đã khóa cửa lại rồi, bình thường con còn không khóa cửa đâu, còn không phải nghĩ đến nhà có xe đạp mới khóa lại sao.”
“Đau, đau, đau quá, anh mau nối cánh tay lại cho tôi, cánh tay của tôi bị gãy rồi.” Trần Phong Thu gần như choáng váng vì đau. “Gì mà ăn trộm không ăn trộm chứ. Chúng ta đều là người cùng một thôn, tôi sao có thể trộm xe đạp của nhà cô, chỉ đến xem thử mà thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT