Bạch Đào bị mẹ Bạch hất tay ra, trái lại cô không thèm để ý mà cong môi cười.
Từ nhỏ Bạch Điền Sinh đã được yêu thương, chiều chuộng, đã bao giờ từng bị cha mẹ nói ra mấy lời nặng nề thế này? Vả lại cậu ta còn là một thiếu niên mười tuổi, đang ở vào độ tuổi không phục khi bị dạy dỗ, rất sĩ diện, từ từ nói chưa chắc cậu ta nghe lời, huống hồ là uy hiếp cậu ta. Vì vậy mà bây giờ Bạch Điền Sinh vẫn cứng cổ, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.
“Hừ! Mặc kệ thì mặc kệ, ai mà thèm! Cha con mớ không lên cơn giống như mẹ, cha hiểu con nhất, có gì ngon cũng cho con mà không giống như mẹ, có đồ ăn ngon mà không cho con ăn.”
Mẹ Bạch tức đến mức thở phì phò. Sao bà ấy có thể nuôi dạy đứa con trai duy nhất của mình thàn ra dáng vẻ ích kỷ như thế này? Con trai hoàn toàn không tôn kính bà ấy!
Bạch Đào được xem một vở kịch hay, frong lòng cũng tán thưởng đứa em trai hời này. Ừ, em trai ngoan! Chị khen ngợi em!
Thấy mẹ Bạch tức giận không ít, Bạch Đào dìu bà ấy về phòng nghỉ ngơi.
Cô ngoan ngoãn lắng nghe Mạ Bạch mắng chửi Bạch Điền Sinh một trận, sau đó lại an ủi bà ấy và câu, tuy nhiên bên ngoài nghe thấy thì đúng là an ủi nhưng thật ra là đang châm dầu thêm lửa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT