“Không phiền không phiền!" Kim Hữu Tiền lắc đầu thật mạnh.
Một nhóm ba người đón xe đến một khách sạn năm sao của trung tâm thành phố.
Kim Hữu Tiền là khách quen, lại là khách quý, người của khách sạn nhìn thấy từ xa xa, đã nhiệt tình tiến lên đón.
Cậu ta lễ phép đáp lại một chút, rồi sau đó nghiêng đầu nhìn đại sư bên cạnh.
"Muốn ăn cơm ở chỗ này?" Lạc Văn Thư hỏi.
Mặc dù nguyên chủ không phải là người địa phương Xuân Sơn, nhưng ở chỗ này hai năm, lại làm việc trong khách sạn, đối với tình huống nơi này vẫn biết một chút.
Trên tầng cao nhất của khách sạn có một phòng ăn, không biết đồ ăn ngon hay không, nhưng thật sự rất đắt.
Kim Hữu Tiền hơi gật đầu: "Đúng vậy chính là trên tầng có một phòng ăn."
Lại thấy đại sư khẽ lắc đầu, "Hôm nay không đi, quá cao."
"A?" Kim Hữu Tiền sửng sốt một chút.
"Tùy tiện tìm tiện gần đây là được." Đại sư tiếp tục nói.
Đại khái nghi ngờ trên mặt Kim Hữu Tiền quá rõ ràng, Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng giải thích, "... Hôm nay vận may của mẹ không tốt lắm."
"A?" Kim Hữu Tiền sửng sốt một chút, lại rất nhanh phản ứng lại, "À... Được được!"
Cậu ta nhớ lại chuyện xảy ra khi đại sư gọi cậu ta lại không lâu trước đó, vì vậy cũng không xoắn xuýt, xoay người dẫn đường đi đến tiệm cơm gần đó, chỗ yên tĩnh trong khu náo nhiệt, hoàn cảnh vô cùng tốt.
Còn là quản lý tự mình ra tiếp đãi, dẫn ba người bọn họ vào trong phòng ở lầu ba.
Đoạn thời gian ngắn ngủi, tai nạn dồn dập xảy ra.
Vì dụ như trục trặc thang máy, đinh dưới tấm thảm, xe thức ăn đang mang canh nóng mất khống chế. Chuyện bất ngờ trên đời này, giống như đều tập trung ở chỗ này, tấn công về phía đại sư.
Mà Lạc đại sư, giống như lúc trước, vẻ mặt lạnh nhạt tránh từng cái một.
Quản lý đi cùng sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy người, vừa khiển trách nhân viên để xảy ra vấn đề, vừa vội vàng nói xin lỗi.
"Không sao." Lạc Văn Thư lạnh nhạt nói.
Kim Hữu Tiền cũng khoát tay, "Một chút xíu ngoài ý muốn mà thôi."
Tính cách của cậu ta tốt nổi tiếng, nói cái gì chính là cái đó, sẽ không giả bộ mặt ngoài không sao nhưng lại ghi hận trong lòng, quản lý nghe cậu ta nói như vậy, rồi miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mặc kệ như thế nào, xảy ra vấn đề trong tiệm nhà mình, là sự thật không thể chối cãi, nên thể hiện thành ý.
Vì vậy bữa cơm này, biến thành quản lý mời khách.
Đến phòng, Lạc Văn Thư lật thực đơn, chọn ba món một canh, trong đó có thịt kho Lạc Tinh Dữ muốn ăn, rồi sau đó đưa thực đơn cho Kim Hữu Tiền.
Kim Hữu Tiền lại chọn thêm hai món ăn, "Đây đều là món ăn đặc sắc của bọn họ, mùi vị cũng không tệ lắm, đại sư nếm thử một chút, xem có hợp khẩu vị hay không?"
Năm món ăn một món canh, nghe thì có vẻ nhiều, nhưng thực ra khá tốt, bởi vì loại ăn ở tiệm cơm này, phần lớn đều có một bệnh chung --- lượng đồ ăn cũng không nhiều.
Thời gian thức ăn được đưa đến không chậm nhưng cũng không nhanh, trong lúc chờ đợi, rốt cuộc Kim Hữu Tiền không ức chế được tò mò trong lòng, hỏi, "Đại sư, tôi có thể hỏi một chút không, có phải mỗi ngày cô đều trải qua... Ừ xuất sắc như vậy không?"
Cậu ta suy nghĩ lại một chút, từng chuyện đại sư gặp phải, mặc kệ là chuyện nào, nếu rơi vào người bình thường, đều sẽ rất nguy hiểm, chớ nói chi gặp phải nhiều lần như vậy.