Một giây tiếp theo, dự cảm biến thành sự thật.
Chỉ thấy đại sư dùng giấy thủ công vàng hình vuông vừa mới xé xuống, tường rào của trường học làm bàn, dùng bút màu đỏ viết chữ lên.
Kim Hữu Tiền: Σ(⊙▽⊙ !!!
Má nó, đây chính là bùa bình an mà đại sư nói lúc trước?!
Mặc dù đều nói người làm việc lớn đều đơn giản mọi thứ, cao nhân chân chính không câu nệ tiểu tiết, nhưng đây không khỏi hơi qua loa rồi đi?!
19888 không nhiều, chút tiền nhỏ thôi, nhưng phối với chu sa giấy vàng, cũng dư sức có thừa đi?!
Kim Hữu Tiền hơi trợn tròn mắt, vẻ mặt gần như muốn sụp đổ.
Chẳng qua cẩn thận nhìn lại, dáng vẻ viết chữ của đại sư thật sự quá đẹp... Không đúng, không thể nói đẹp, đó là một loại khí thế rất đặc biệt.
Lại nhìn chữ của đại sư, rồng bay phượng mũi, từng đường nét đều lộ ra sự mạnh mẽ.
Mặc dù xem không hiểu là viết gì, nhưng Kim Hữu Tiền lại có lòng tin với đại sư.
Trong nháy mắt, một tấm bùa bình an đã được vẽ xong.
Lạc Văn Thư đưa đồ thừa cho Lạc Tinh Dữ cầm, mình thì xếp bùa bình an đã được vẽ xong, dùng dây đỏ cột lại, dùng linh lực cố định lại.
"Mang trong người, khi cậu cảm nhận lá bùa nóng lên, không nên do dự lập tức rời khỏi nơi mình đang ở. Trong khoảng thời gian này, cậu có thể sẽ đụng phải một ít tình huống đặc biệt, không cần sợ, cũng không cần bị mê hoặc bởi hình ảnh trước mặt, nó sẽ chỉ ra con đường chân chính cho cậu."
Lạc Văn Thư vừa nói vừa đưa lá bùa cho Kim Hữu Tiền.
Kim Hữu Tiền đưa hai tay lên nhận, cầm trong tay nhìn trái nhìn phải một chút... Không nhìn ra thứ gì đặc biệt.
"Lạc đại sư, cái này luôn mang theo bên người, lúc tắm thì thế nào? Có muốn dùng bao nilon bọc lại không?" Kim Hữu Tiền nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, vẫn quyết định hỏi.
Chủ yếu thứ này không có sách hướng dẫn gì, lỡ như không cần thận làm hư, nếu có thể mua lại thì còn may, không thể mua lại, vậy cũng không biết đến chỗ nào khóc.
"Không cần." Lạc Văn Thư khẽ lắc đầu, "Nước lửa tầm thường, sẽ không bị ảnh hưởng."
Nhất thời Kim Hữu Tiền yên tâm, hơn nữa còn đặc biệt yên tâm, quả nhiên là đồ đi ra từ đại sư chân chính, thật sự không giống nhau.
"Cơm trưa muốn ăn cái gì?" Sau khi giao dịch xong, Lạc Văn Thư cũng không để ý đến Kim Hữu Tiền nữa, cô nhìn Lạc Tinh Dữ bên cạnh, dò hỏi.
Đại khái có tiền rồi thì có ham muốn, trong nháy mắt nghe được lời này của Lạc Văn Thư, trong đầu Lạc Tinh Dữ xét qua đủ loại món ăn ngon.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, rất nhanh cậu bé đã loại bỏ mấy hình ảnh kia, "Muốn ăn thịt kho ạ."
Vốn dĩ ý của Lạc Tinh Dữ là tự mua nguyên liệu về nhà làm, lúc trước sau khi cậu bé thức dậy, giống như lúc trước, vo gạo bỏ vào nồi cơm điện nhấn nút nấu cơm, vào lúc này, chắc cơm đã chín rồi,
Chẳng qua Lạc Văn Thư mới xuyên qua, tạm thời không ăn ý với cậu, sau khi nghe được lời cậu, thì định dẫn cậu đến tiệm cơm gần đây.
Ở bên cạnh Tiền Hữu Tiền đã đeo bùa bình an lên cổ, thuận tiện tháo sợi dây chuyền mấy chục ngàn tệ nhét vào trong túi, nghe được đại sư đang nói đến vấn đề ăn cơm, cậu ta tích cực giơ tay.
"Đại sư, tôi tôi tôi, tiệm cơm nhà ăn trong thành phố này, nhà nào ăn ngon, nhà nào ăn không ngon, tôi điều biết!"
Lạc Văn Thư nghe vậy, nhìn cậu ta một cái, rồi sau đó gật đầu, "Vậy thì làm phiền rồi."