3
Thời trung học, khi tôi đang chơi máy tính trong ký túc xá, hắn thường thích ngồi lên chiếc ghế giữa hai chân tôi, bên trái là cánh tay tôi, bên phải cũng thế. Hắn chẳng thấy chật chội gì, chỉ ngồi đó nhìn tôi chơi game.
Hắn thấp hơn tôi nửa cái đầu, nhưng cũng không chắn tầm nhìn của tôi khi chơi game, chỉ là kỹ năng chơi của tôi tụt dốc thẳng đứng thôi.
Giờ hắn vẫn ngồi giữa hai chân tôi, cũng chẳng thấy có gì bất thường. Nhìn dáng vẻ buồn ngủ của hắn, tôi cũng chẳng đẩy ra.
Dù sao thì tôi cũng rất thích cảm giác này, hắn ngồi trong lòng tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi hương từ hắn, một thứ mùi gợi cảm giác an toàn.
Khi tốt nghiệp, tôi đã tự nhủ rằng sau này chỉ làm những điều mình thích, không quá để tâm đến cảm nhận của người khác, sẽ không phung phí tình cảm của mình nữa.
Trần Cẩn Du vừa định đưa tay chạm vào chuột của tôi, tôi liền vung tay tát nhẹ để ngăn lại:
“Cậu muốn xem tệp nào, tôi sẽ bấm giúp.”
Trần Cẩn Du quay đầu nhìn tôi. Tôi đứng cao hơn, nhìn thẳng vào mắt hắn. Không biết có phải vì hắn vừa tắm xong hay không, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ lớp hơi nước trong mắt hắn.
Vì hắn đang ngồi, chiếc áo choàng tắm trên người trông càng rộng thùng thình hơn, khoảng trống giữa áo và cơ thể tạo ra một không gian đủ để ánh nhìn xuyên qua.
Nhưng tôi không nhìn, miệng vẫn thúc giục hắn xem nhanh lên, nếu không xem thì tự đi ngủ.
Trần Cẩn Du lơ đãng nhìn qua vài tệp trên máy tính của tôi, rồi hỏi xem để mai kiểm tra có kịp không.
“Tất nhiên là kịp, họ có cho một tháng cũng chưa chắc phát hiện ra virus mà tôi đã cài vào. Xong rồi, công việc của tôi coi như hoàn tất. Tiền thì cậu cứ chuyển thẳng vào tài khoản của tôi nhé.”
Tôi gập máy tính lại và nhét vào túi.
“Sao cậu trở nên thực dụng thế nhỉ?”
Ừm, cậu nói đúng đấy. Tôi gật đầu.
“Tôi ngủ phòng nào?”
“Cậu tự chọn đi.”
Tôi bước ra khỏi phòng của Trần Cẩn Du, nhưng chẳng bao lâu sau lại quay trở lại.
Vì phòng nào xung quanh cũng thiếu chăn đệm, thật không hiểu cậu xây nhiều phòng như vậy để làm gì.
“Cậu ra sofa ngủ đi, phòng này để tôi ngủ.”
Nếu hỏi tại sao tôi dám chống đối Trần Cẩn Du như vậy, thì câu trả lời là tôi mong hắn đuổi tôi đi càng sớm càng tốt.
Nhưng Trần Cẩn Du dường như đã lường trước kết quả này, lúc này lại giả vờ say rượu, cuộn tròn trong chăn nằm im không nhúc nhích.
Chậc! Giường rộng hai mét cơ mà, tôi ngủ cùng vài con chó cũng được.
Mùa thu mát mẻ, thêm một ngày không tắm cũng chẳng sao, dù sao cũng không phải giường của tôi.
Trong căn phòng tối om, tôi kéo chăn lên và leo lên giường của Trần Cẩn Du.
Vì hắn say rượu và vừa tắm xong, nên bên trong chăn nóng hừng hực. Tôi nằm nghiêng bên mép giường, cố gắng tìm chút mát mẻ từ chiếc ga giường.
Nhưng nằm chưa bao lâu, chỗ mát duy nhất cũng trở nên nóng bức. Tôi cởi áo ngoài, chỉ còn lại chiếc quần đùi, chăn chỉ đắp đến bụng, tìm kiếm cảm giác thoải mái để chuẩn bị ngủ.
Khi tôi gần như sắp ngủ, Trần Cẩn Du bỗng lật người.
Lúc đó tôi đang quay lưng về phía hắn, hắn thuận tay ôm lấy tôi.
Ngay khi bàn tay ấm áp của hắn chạm vào phần thân lạnh giá bên ngoài chăn của tôi, tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
Trần Cẩn Du vẫn như trước đây, bắt đầu vuốt ve cơ bụng của tôi. Tôi không ngăn lại, đừng hỏi tại sao, vì tôi thích cảm giác này.
Rồi hắn bắt đầu tiếp tục khám phá, như thể tìm kiếm một nút bấm bí ẩn. Hắn có vẻ chưa thỏa mãn, tay bắt đầu di chuyển xuống dưới, giống như khi chúng tôi ở trong ký túc xá hồi lớp 12, khi tôi nằm trên giường của hắn.
Lúc đó tôi đã nói với hắn rằng, đi quá giới hạn sẽ mất kiểm soát.
Hắn hỏi tôi mất kiểm soát là như thế nào.
Tôi lại diễn lại cho hắn xem.
Tôi ngồi trước bàn làm việc, gõ code, trong khi Trần Cẩn Du lơ mơ ngồi dậy, nhìn thấy cảnh tượng bừa bộn trên người mình…
Hắn không nói gì, tôi liếc mắt thấy hắn xuống giường, khập khiễng bước vào phòng tắm.
Mười phút sau, hắn bước ra, chỉnh tề và cùng tôi đến công ty. Trên đường, hắn lái xe, tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mong chờ hắn sẽ nói gì đó.
Cuối cùng, câu nói "chơi đùa thôi" mà hắn đã từng nói với tôi, tôi cũng có thể trả lại nguyên vẹn cho hắn.
Nhưng khi đến công ty, hắn chẳng nói lời nào, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Cứ như thế, tôi trở lại với cuộc sống thường ngày. Ở công ty, tôi và Trần Cẩn Du hầu như không có giao tiếp.
…
Cuộc hẹn xem mắt bị dời lại đến tối hôm nay. Tôi chuẩn bị sơ sơ rồi sau khi tan làm, đến thẳng nhà hàng đã đặt sẵn.
Dù sao thì đó cũng là người mẹ tôi quen biết, cũng phải chú ý hình ảnh một chút, để không làm mẹ mất mặt.
“Là cậu!”
Tôi không ngờ người ngồi đối diện mình lại là Bạch Lộ, bạn cùng bàn hồi cấp ba. Bạch Lộ cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi.
Tôi biết Bạch Lộ rất thích đam mỹ, hơn nữa cô ấy lại thiên về nữ, nên tôi biết trước kết quả của buổi xem mắt này.
Thế là cuộc hẹn bỗng dưng trở thành buổi gặp gỡ giữa những người bạn học cũ. Tôi cũng cởi mở tâm sự với Bạch Lộ, kể về những trải nghiệm của mỗi người trong những năm qua.
“Cậu vẫn còn dính dáng đến Trần Cẩn Du sao?”
“Không có mà.”
“Thế sao hắn nhìn cậu từ ngoài nhà hàng lâu lắm rồi kìa.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Bạch Lộ, thấy trên con phố đông người qua lại, có một bóng hình quen thuộc.
Hồi cấp ba, tôi hay ăn trưa cùng Bạch Lộ, nên chắc chắn Trần Cẩn Du biết Bạch Lộ.
Thấy tôi nhìn về phía mình, Trần Cẩn Du lập tức quay đầu, nhìn về hướng khác.
Sao hắn lại ở đây...
“Mặc kệ hắn, mình ăn tiếp thôi, để hắn muốn nhìn thì cứ nhìn.”
Nhưng Bạch Lộ lúc này lại không biết điều, cô khoác túi lên vai và nói:
“Xin lỗi nhé, Lê Lạc, bổn cô nương có hẹn rồi, không thể tiếp tục ngồi đây với cậu được.”
Không còn cách nào khác, tôi đành phải thanh toán hóa đơn rồi đi tìm thủ phạm khiến Bạch Lộ bỏ đi.
“Cậu làm trò gì thế? Theo dõi tôi à?”
Tôi đẩy nhẹ vai Trần Cẩn Du.
“Cậu thích Bạch Lộ à?”
Giọng hắn rất nhỏ.
“Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu? Sao cậu cứ bám theo tôi mãi thế?”
Tôi hạ giọng:
“Chẳng phải tôi đã để cậu ngủ một lần rồi sao, giờ tôi không nợ cậu gì cả.”
“Nhưng cậu đã ngủ với tôi nhiều lần rồi… cả tối qua nữa…”
Tôi cười lạnh lùng, cậu nhất định muốn tính toán thế này với tôi sao?
Chuyện ảnh hưởng tâm lý của tôi trước kỳ thi, tính sao đây?
Hai năm tình cảm chân thành đổi lại câu “chỉ là chơi đùa thôi”, tính sao đây?
Những đêm nửa đêm chưa chợp mắt, nước mắt giàn giụa, giấy vụn bay tứ tung, tính sao đây?
Người trước mắt không muốn nghe về chuyện tình cảm, cơm áo gạo tiền, tôi cũng chẳng buồn tranh cãi thêm, xoay người rời đi.
“Lê Lạc! Tôi sai rồi. Tôi thích cậu.”
Nếu hồi cấp ba tôi nghe được câu này, chắc chắn tôi sẽ không chút do dự mà đến với hắn. Nhưng đến khi chúng tôi không còn liên lạc nữa, hắn cũng chưa từng nói một lời về mối quan hệ này.
Giờ nghe câu này, tôi không thể không cảm thấy buồn cười. Ngày trước, hắn còn nói tôi chẳng quan trọng bằng cây bút mà hắn dùng để làm bài tập. Đây cũng chính là lý do tôi không để hắn chạm vào máy tính của mình.
Máy tính của tôi, còn quan trọng hơn hắn nhiều.
Buồn cười hơn nữa là vào sinh nhật 18 tuổi của hắn, tôi đã tặng hắn một cây bút có khắc tên hắn trên đó.
Giờ nghĩ lại, đúng là lúc đó tôi đã quá mù quáng.
Bây giờ chỉ một câu “tôi thích cậu” hời hợt, hắn nghĩ có thể lừa được ai?
Từ nhiều năm trước, vào một đêm nọ, tôi đã tự nhủ với bản thân rằng, người khóc đến ba giờ sáng không thể ngủ được, chắc chắn sẽ không phải là tôi.