2.
“Anh Cố, Tổng giám đốc Trần bảo anh lên văn phòng một chuyến.”
Tôi lớn hơn Trần Cẩn Du vài tháng, cộng thêm tính chất đặc biệt của nghề nghiệp, nên mọi người trong công ty đều rất kính trọng tôi.
Lại gọi tôi lên văn phòng sao? Nhưng hôm nay tôi không muốn tăng ca.
Mẹ tôi đã sắp xếp một buổi xem mắt, mặc dù tôi không định kết hôn sớm nhưng cũng phải đi gặp cho qua chuyện.
Tôi bước thẳng vào mà không gõ cửa, Trần Cẩn Du đang thay áo vest ở góc phòng, bị tôi bất ngờ vào thế này cũng có chút lúng túng.
“Gọi tôi có việc gì?”
Trần Cẩn Du có vẻ đã quen với sự lạnh nhạt của tôi, cũng không đuổi tôi ra, vừa thay vest vừa nói:
“Tối nay công ty có tiệc, cậu dọn dẹp một chút rồi đi cùng tôi.”
“Xin lỗi, tôi tối nay bận rồi.”
Nói xong, tôi quay người bước đi.
“Vương Tư Thuỵ cũng sẽ có mặt, cậu biết rồi đấy, tôi không giỏi nói chuyện lắm, lỡ lúc đưa USB mà bị lộ, thì ba trăm ngàn của cậu cũng đi tong.”
Ba trăm ngàn rất quan trọng, dù sao cũng là tiền của Trần Cẩn Du đưa, sau khi suy nghĩ, tôi quyết định hoãn buổi xem mắt.
…
Tôi đứng trước cổng công ty, nhìn Trần Cẩn Du tự lái xe đến cạnh tôi, hạ cửa sổ xuống:
“Lên xe đi.”
“Sao cậu đi tiệc mà tự lái xe? Không gọi trợ lý lái à? Lỡ uống rượu rồi làm sao về?”
“Chẳng phải còn cậu đây sao? Nhanh lên, kẻo trễ thì thiếu thành ý đấy.”
Tôi không ngồi ghế phụ mà ngồi ghế sau, nhìn từ bên ngoài, tôi giống như tổng giám đốc, còn Trần Cẩn Du chỉ là tài xế của tôi.
Hiện tại tôi đang tập gym, mục tiêu là luyện thêm hai múi bụng thành tám múi, nên chắc chắn sẽ không uống rượu thay Trần Cẩn Du, không ai có thể thay đổi kế hoạch của tôi.
Công ty của Vương Tư Thuỵ chủ yếu làm về sản xuất sản phẩm, còn công ty của Trần Cẩn Du lại chuyên về nghiên cứu phát triển sản phẩm.
Bản thiết kế do công ty của Trần Cẩn Du cung cấp sẽ được Vương Tư Thuỵ thực hiện sản xuất, nhưng vì phí bản quyền của Trần thị quá cao, Vương Tư Thuỵ có tham vọng tự phát triển nhưng lại thiếu nhân lực.
Đó là lý do tối qua họ đã xâm nhập vào cơ sở dữ liệu khoa học của công ty Trần Cẩn Du.
Tại bàn tiệc, tôi nhận thấy rõ ràng Vương Tư Thuỵ rất bực tức vì thất bại trong việc xâm nhập, gã liên tục ép Trần Cẩn Du uống rượu, nhưng tôi giả vờ như không thấy, không uống thay cho Trần dù chỉ một ly.
“Trợ lý của tổng giám đốc Trần thật không biết điều, không uống rượu thay cho sếp, hay anh giao cậu ta cho tôi, tôi sẽ dạy dỗ cậu ta cho anh.”
Vương Tư Thuỵ vỗ mạnh lên vai Trần Cẩn Du, ánh mắt đầy ác ý nhìn tôi, Trần Cẩn Ngọc tỏ vẻ không hài lòng, đẩy tay gã ra:
“Hôm nay chúng ta đến đây để bàn chuyện kinh doanh, không phải để bàn cách quản lý nhân viên. Hiện tại, công ty chúng tôi đã phát triển một loại robot mới, toàn bộ bản thiết kế đều có trong USB này.”
Nói rồi Trần Cẩn Du lấy ra USB mà tôi đã đưa cho hắn.
“Làm phiền anh về xem thử độ khả thi của thiết kế này thế nào.”
Những thiết kế mà Trần Cẩn Du đưa cho Vương Tư Thuỵ đều đã được cấp bằng sáng chế, còn thứ mà Vương muốn lấy trộm là sản phẩm mà công ty Trần đang trong quá trình phát triển, nhằm học lỏm ý tưởng.
Cách nói chuyện của Trần Cẩn Du rất gượng gạo, đến mức Vương Tư Thuỵ cũng nhận ra, gã đưa USB cho trợ lý của mình, trợ lý liền cắm USB vào máy tính, một lúc sau, hắn ta gật đầu với Vương Tư Thuỵ.
Vương Tư Thuỵ lập tức nở nụ cười:
“Vì tổng giám đốc Trần rất có thiện chí hợp tác, nên chúng tôi cũng sẽ hết lòng.”
Vương Tư Thuỵ nâng ly rượu lên:
“Vậy thì hợp tác vui vẻ, tổng giám đốc Trần.”
“Hợp tác vui vẻ.”
…
Trần Cẩn Du leo lên xe trong tình trạng say khướt, lúc này tôi mới nhận ra, hắn không cần tôi uống rượu thay mà chỉ cần tôi làm tài xế.
“Cậu ở đâu?”
…
Tôi lái xe đến trước một căn biệt thự, định đỡ Trần Cẩn Du vào nhà, lúc này, người giúp việc mở cửa gara.
Tôi mới phát hiện đây là xe của Trần Cẩn Du, vậy mình làm sao về đây? Nhà tôi cách đây hàng chục cây số.
Có lẽ Trần Cẩn Du thấy được vẻ băn khoăn của tôi, hắn thở ra mùi rượu:
“Nhà chỉ có tôi và người giúp việc, muộn rồi, hôm nay cậu cứ ở lại đây, sáng mai chúng ta cùng đi làm.”
Tôi thừa nhận rằng trước mặt Trần Cẩn Du, tôi luôn hạ thấp sự đề phòng, vì thế mới hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy của hắn.
Tôi cõng Trần Cẩn Du lên tầng hai, ném hắn lên giường. Khi hắn đứng dậy để lấy quần áo đi tắm, cả người lảo đảo, quần áo cũng đã xộc xệch.
Tôi ngồi xuống bàn máy tính trong phòng hắn, mở máy tính của mình lên, tiếp tục gõ code, dù hắn có cởi đồ và đi vào phòng tắm ngay cạnh, tôi cũng không hề liếc mắt nhìn.
May mắn là Trần Cẩn Du không xảy ra sự cố gì trong phòng tắm, chẳng hạn như trượt ngã, hắn an toàn bước ra, nhưng chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm.
“Tôi ngủ phòng nào?”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay gõ code nhanh như chớp.
“Cái USB hôm nay, e là không cắm được vào máy của Vương Tư Thuỵ.”
“Đừng lo, nếu tôi đã mở miệng đòi ba trăm ngàn thì tất nhiên phải có sự tự tin. Chỉ cần máy tính của trợ lý và máy tính của Vương Tư Thuỵ dùng chung một mạng Wi-Fi, thì máy của hắn sẽ không tự phá hủy được đâu.”
“Người trợ lý đó có vẻ là đàn em cùng khoa máy tính với tôi, cậu chắc chắn không bị phát hiện chứ?”
Tôi xoay màn hình về phía hắn:
“Tôi thật sự không hiểu sở thích đặt hình nền của các sếp các cậu.”
Trần Cẩn Du nhìn thấy bức ảnh trên máy tính, đó là hình Vương Tư Thuỵ ôm một người phụ nữ nhỏ nhắn và ngọt ngào, hắn chậm rãi nói:
“Đây không phải vợ hắn.”
Tôi bật cười, dù có là gã ôm mẹ mình cũng chẳng liên quan đến tôi.
“Cậu muốn lấy dữ liệu nào?”
Trần Cẩn Du xoa trán, đi đến gần tôi, rồi tự nhiên ngồi xuống trên đùi tôi.