Vào buổi trưa, hầu hết các khách mời đều trở về nghỉ ngơi, vì vậy việc quay phim cũng tạm dừng, cho các khách mời thời gian thư giãn một chút.
Khoảng hai giờ rưỡi chiều, lúc trời đang nóng nhất.
Một cánh cửa vang lên tiếng gõ, nhưng mãi không mở.
Người bên ngoài có vẻ rất kiên nhẫn, cho đến vài phút sau, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra từ bên trong.
Đó là Phỉ Thành trong bộ áo choàng tắm, có lẽ cậu vừa tắm xong, mái tóc vuốt ngược ra sau, vừa tùy ý vừa nổi bật.
Ngũ quan sắc nét và rõ ràng, trên mặt lộ vẻ khó chịu vì bị làm phiền.
Khi nhìn qua, trông cậu cực kỳ hung dữ.
Giản Thượng Ôn mỉm cười: “Chào buổi chiều.”
Phỉ Thành có chút bất ngờ: “Sao lại là cậu?”
“Vậy cậu mong là ai?”
Giản Thượng Ôn dựa vào cạnh cửa, giọng nói của cậu luôn nhẹ nhàng, lười nhác, kéo dài âm cuối như chiếc lông vũ khẽ lướt qua lòng người, rồi lại cười nói: “Người trong lòng của cậu sao?”
Phỉ Thành vốn còn đang tỏ ra lạnh lùng, bỗng chốc cảm giác ấy sụp đổ hoàn toàn.
Tai cậu đỏ ửng lên, trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn: “Cậu đang nói bậy gì đấy?”
Giản Thượng Ôn chỉ mỉm cười không nói gì.
Phỉ Thành hất cằm lên, ra vẻ bình tĩnh: “Tôi tưởng là nhân viên.”
“Ồ.” Giản Thượng Ôn làm vẻ mặt như vừa hiểu ra: “Thì ra là thế.”
Phỉ Thành: “……”
Cậu ta bỗng dưng có cảm giác như mình vừa bị nhìn thấu hoàn toàn!
Mặc dù Phỉ Thành là khách mời trẻ tuổi nhất và còn rất non nớt trong chuyện tình cảm, nhưng cậu vốn là một thiên tài từng đoạt quán quân trong giới thể thao điện tử, nên không hề ngốc nghếch.
Chỉ là lúc trước cậu ta chưa chuẩn bị tâm lý, nên mới rơi vào thế yếu, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Phỉ Thành hỏi: “Cậu có chuyện gì không?”
Giản Thượng Ôn đáp: “Có chứ, tôi muốn ở lại đây một chút.”
Phỉ Thành thắc mắc: “Vì sao?”
“Nhà vệ sinh ở phòng tôi bị rò rỉ nước đang được sửa.”
Giản Thượng Ôn nói một cách tự nhiên: “Tôi không còn chỗ nào để đi, nên có thể ở đây một lúc được không, bên ngoài nóng quá.”
Thực tế là cả ngôi nhà đều có hệ thống điều hòa trung tâm, lý do này chỉ có thể lừa trẻ con ba tuổi.
Chưa đợi Phỉ Thành suy nghĩ.
Giản Thượng Ôn đứng ngay trước mặt cậu, hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng mịn đầy yếu đuối, ánh mắt cậu nhìn Phỉ Thành, mang chút vẻ cầu xin: “Chỉ một lúc thôi, được không?”
Lời từ chối của Phỉ Thành vốn đã đến bên miệng nhưng lại bị chặn lại, cậu ta có chút cứng ngắc nói: “Được rồi, nhưng chỉ một lúc thôi.”
Giản Thượng Ôn mỉm cười, nụ cười ngọt ngào tựa như một con sói xám toại nguyện khi nhìn thấy chú thỏ con, nhẹ nhàng và dịu dàng: “Tôi đảm bảo.”
Phỉ Thành cảm thấy mình như bị lừa, nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông không cho phép cậu ta thay đổi quyết định.
Hơn nữa, cậu ta là một người đàn ông chứ không phải một cô gái nhỏ, chẳng lẽ ở cùng Giản Thượng Ôn một lát mà còn có thể bị ăn sao? Nghĩ vậy, cậu liền nghiêng người, nhường đường.
Giản Thượng Ôn bước vào phòng.
Vào rồi, cậu mới biết mỗi phòng lại được trang trí theo phong cách khác nhau.
Phòng của cậu thì trang trí theo phong cách tươi mát, tự nhiên, còn phòng của Phỉ Thành lại mang đậm hơi hướng hiện đại, đầy đủ thiết bị kỹ thuật.
Tổ chương trình thậm chí còn trang bị cho Phỉ Thành dàn máy chơi game mới nhất và các thiết bị liên quan, để đảm bảo cậu có một không gian thoải mái khi muốn luyện tập hoặc thư giãn.
Trên ghế sofa gần đó còn có điện thoại bị vứt bừa, màn hình vẫn đang ở giao diện tin nhắn sau cuộc gọi.
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: “Xem ra vừa rồi tôi làm phiền lúc cậu đang gọi điện thoại?”
Phỉ Thành đang cầm khăn lau tóc, tiện miệng đáp: “Huấn luyện viên gọi cho tôi nói vài chuyện về chương trình…”
Nói đến đây, cậu ta bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt dừng trên người Giản Thượng Ôn vài giây, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, nhanh chóng quay mặt đi.
Giản Thượng Ôn thấy vậy càng thêm hứng thú, cậu nói: “Nói chuyện về tôi à?”
Phỉ Thành ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Sao cậu biết?”
“À, ban ngày tôi tương tác với cậu khá nhiều, còn nói trên sóng trực tiếp rằng sẽ đưa nước cho cậu, chắc chắn làm fans của cậu và huấn luyện viên sợ hãi rồi.”
Giản Thượng Ôn thoải mái ngồi xuống ghế sofa, cứ như ở nhà mình, cười đùa: “Họ chắc là sợ tôi đang muốn dụ dỗ cậu, nên nhanh chóng cảnh báo trước phải không?”
Phỉ Thành hoàn toàn sững sờ, trong phút chốc không biết nên cảm thấy kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Giản Thượng Ôn hay phản ứng với cách cậu ta nói về mình, đầu óc như bị va chạm, mãi mới có thể thốt ra: “Cậu… Cậu…”
Cậu ta còn vừa nói với huấn luyện viên là mình suy nghĩ quá nhiều, Giản Thượng Ôn trông rất hiểu chuyện, làm gì có ý đồ nào với mình cơ chứ.
Vậy mà vừa dứt cuộc gọi, Giản Thượng Ôn đã ngang nhiên bước vào phòng, còn nói những lời bất ngờ thế này!
Phỉ Thành cố gắng giữ bình tĩnh, từ trước đến giờ cậu ta chưa từng gặp tình huống như thế này, cuối cùng cũng lấy hết can đảm đáp: “Có lẽ họ hiểu lầm ý của cậu thôi…”
Giản Thượng Ôn mỉm cười: “Không hiểu lầm đâu, cậu trẻ tuổi, dáng người cũng không tồi, tôi thực sự thích.”
Nếu như giây trước Phỉ Thành còn cố gắng duy trì lý trí, thì giờ phút này mọi suy nghĩ trong đầu cậu hoàn toàn rối loạn.
Từ trước đến nay, cậu ta chưa bao giờ gặp tình huống thế này, bởi vì còn trẻ, fans của cậu đa số là những người phụ nữ trưởng thành hoặc các bạn gái khá dè dặt.
Từ nhỏ đến lớn cậu luôn nhận được sự ngưỡng mộ vì ngoại hình nổi bật và gia thế tốt, nhiều thư tình cũng được gửi đến.
Nhưng chưa bao giờ có ai như Giản Thượng Ôn!
Vừa mới gặp đã nói thẳng là cậu có dáng người đẹp, trẻ trung, và tỏ ý thích cậu…
Giờ đây, không chỉ tai cậu đỏ bừng mà mặt cũng nóng ran, cố hít sâu một hơi: “Tôi có người mình thích rồi.”
Giản Thượng Ôn: “Ồ.”
Phỉ Thành rất ngạc nhiên trước phản ứng của cậu, Giản Thượng Ôn chỉ đáp lại bằng một từ ngắn gọn.
Trong lòng Giản Thượng Ôn khẽ bật cười, cả ngày hôm nay cậu đã bị bốn người từ chối, chắc cậu cũng có thể ghi lại một kỷ lục nào đó, chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa.
Nhưng cách cậu phản ứng lại khiến Phỉ Thành hiểu theo một cách khác.
Phỉ Thành nghĩ rằng Giản Thượng Ôn không tin, nên bước đến ngồi xuống đối diện cậu trên sofa, uống một ngụm nước rồi nghiêm túc nói: “Tôi thích Ôn Cẩm, sẽ không thích ai khác nữa. Tôi đến chương trình này cũng vì cậu ấy, cậu… từ bỏ đi.”
Cậu ta cảm thấy mình nói vậy có phần hơi tàn nhẫn, nhìn Giản Thượng Ôn có vẻ rất thích mình, hôm nay mới là buổi chiều của ngày quay đầu tiên, cậu ấy đã không kìm được mà tỏ tình với mình, có lẽ đã yêu thầm cậu từ lâu.
Từ nhỏ đến giờ cậu ta cũng nhận được nhiều lời tỏ tình, đây là chuyện bình thường, nhưng tiếc là trong lòng cậu đã có người, đành phải phụ lòng tốt của cậu ấy…
Trong lòng Phỉ Thành còn chưa kịp chuẩn bị xong những gì định nói thì Giản Thượng Ôn đã nhẹ nhàng cười, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, làm người ngồi trên sofa cúi đầu mỉm cười, giống như một con cáo nhỏ tinh ranh. Cậu vừa cười vừa gật đầu nói: “Được thôi, vậy tôi chỉ có thể từ bỏ.”
Phỉ Thành: “……”
Không phải, cậu không có một giây do dự nào sao?!
Thực ra khi từ chối, Phỉ Thành có nghĩ rằng, nếu Giản Thượng Ôn không chịu từ bỏ thì phải làm sao.
Nhưng không ngờ Giản Thượng Ôn không những từ bỏ mà còn chẳng tốn đến một giây để suy nghĩ!
Mặt Phỉ Thành lập tức đỏ lên, trừng mắt nhìn Giản Thượng Ôn và đứng lên nói: “Cậu ra ngoài đi!”
Giản Thượng Ôn vội vàng giơ tay lên như đầu hàng, nhẹ nhàng nói để xoa dịu: “Tôi sai rồi, sai thật rồi.”
Mặt Phỉ Thành đỏ bừng, cậu ta chưa bao giờ gặp phải tình huống này.
Với vẻ ngoài hung dữ, tính tình đôi khi không tốt, mỗi khi cậu nổi giận hay xụ mặt thì những người xung quanh đều nhượng bộ.
Nhưng Giản Thượng Ôn lại khác, dù cậu ta có tỏ thái độ thế nào, cậu cũng chẳng mảy may bận tâm, giống như đánh vào một miếng bông, chẳng có chút tác dụng gì.
Điều mà Phỉ Thành không biết là, so với những người đàn ông tàn nhẫn và lạnh lùng mà Giản Thượng Ôn từng gặp, hành vi của cậu ta thực ra đáng yêu hơn nhiều.
Ánh mắt Giản Thượng Ôn nhìn về phía màn hình trò chơi đã được khởi động, cậu hỏi: “Đây là thiết bị mới nhất sao?”
Phỉ Thành bị chuyển hướng chú ý, gật đầu.
Giản Thượng Ôn có vẻ hứng thú, cậu hỏi: “Thế nào, dùng tốt chứ?”
“Cũng tạm.”
Nhắc đến trò chơi, Phỉ Thành rõ ràng vui vẻ hơn, cậu tiện tay ném khăn lau tóc lên ghế sofa, đứng dậy nói: “Điều chỉnh thử qua rồi, vẫn đang quen dần.”
Đây là một thiết bị mới được phát triển để hỗ trợ các tuyển thủ chuyên nghiệp trong luyện tập, chỉ cần đeo mũ và cầm tay cầm là có thể tập trung cao độ, đồng thời có thể ghi lại các phản ứng và số liệu của cơ thể.
Tuy nhiên, vì thiết bị này mới ra mắt chưa lâu, chưa được phổ biến rộng rãi nên vẫn cần thời gian để thích ứng.
Giản Thượng Ôn nói: “Hay là để tôi chơi cùng cậu vài ván?”
Phỉ Thành ngạc nhiên: “Cậu cũng chơi game sao?”
Giản Thượng Ôn khẽ cười: “Chơi không giỏi lắm, sẽ cố gắng không làm cậu mất hứng.”
Phỉ Thành là tuyển thủ chuyên nghiệp, bình thường rất khó gặp người chơi nào không kéo chân sau.
Nhưng sau cú sốc tâm lý vừa rồi, cậu chỉ hy vọng Giản Thượng Ôn bớt nói, nên gật đầu đồng ý.
Hai người chuyển đến khu vực chơi game.
Phỉ Thành đưa tay cầm cho cậu rồi ngồi xuống: “Cậu muốn chơi gì?”
Cậu là tuyển thủ toàn diện, ngoài trò chơi mà cậu thi đấu chuyên nghiệp, các trò khác cậu cũng rất am hiểu, nên không quá khắt khe.
Nhìn về phía Giản Thượng Ôn, người đang ngồi thoải mái trên thảm lông cừu, cậu cầm tay cầm, tập trung nghiên cứu chức năng của nó.
Ánh sáng từ máy chơi game phản chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cậu, trông có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng.
Thật là một người kỳ lạ.
Rõ ràng, giây trước có thể khiến người ta cảm thấy tuỳ tiện và nguy hiểm, giây tiếp theo lại như một chú mèo con thu mình, không còn chút gì gây đe dọa.
Có vẻ như nhận ra ánh mắt của cậu, Giản Thượng Ôn khẽ nghiêng đầu nhìn lại, phá lệ dễ nói chuyện: “Cái gì cũng được, cậu muốn chơi gì thì chơi, tôi không chọn.”
Phỉ Thành có chút cảnh giác: “Sao cậu đột nhiên muốn chơi game với tôi?”
Phỉ Thành đang âm thầm đoán trong lòng, nhưng cậu nghĩ rằng Giản Thượng Ôn chắc cũng sẽ không thẳng thắn.
Nào ngờ.
Giản Thượng Ôn liền dứt khoát thừa nhận: “Ừ, tôi có mục đích.”
Phỉ Thành ngẩn người, hỏi: “Mục đích gì?”
Giản Thượng Ôn mỉm cười: “Ngày mai sẽ có đợt bỏ phiếu lần đầu về mức độ thiện cảm giữa các khách mời. Tôi muốn cậu bỏ phiếu cho tôi.”
Đôi mắt sắc bén của Phỉ Thành lập tức ngẩng lên, mái tóc đỏ của cậu như bùng lên, không tin vào tai mình, gần như phản xạ tức thì từ chối: “Không đời nào!”
Giản Thượng Ôn chẳng ngạc nhiên chút nào, khẽ nhướng mày.
Cậu liếc nhìn đồng hồ treo tường, ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, sau đó là giọng nói của Ôn Cẩm: “Phỉ Thành, cậu ở trong đó à?”
Phỉ Thành kinh ngạc nhìn về phía cửa, theo lý mà nói, người trong lòng đến tìm thì cậu phải vui mới đúng.
Nhưng lúc này cậu vừa mới tắm xong, chỉ mặc áo choàng tắm, lại còn đang ở trong phòng với Giản Thượng Ôn.
Tình huống này mà đi mở cửa, liệu có bị hiểu lầm không?
Trên thực tế, Phỉ Thành chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Ôn Cẩm tò mò hỏi: “Phỉ Thành, tôi vào được không?”
Phỉ Thành theo bản năng định bước tới, nhưng vì quá hoảng loạn, khi đứng lên cậu vô ý vướng phải dây điều khiển trên mặt đất, cả người ngã về phía Giản Thượng Ôn. Để không đè lên Giản Thượng Ôn, cậu hoảng loạn chống một tay xuống.
“Cạch.”
Chiếc tay cầm rơi xuống thảm lông, phát ra tiếng động nhỏ, Giản Thượng Ôn bị lực đẩy ngã xuống thảm.
Phỉ Thành vì động tác đột ngột mà áo choàng tắm nửa mở, lộ ra cơ ngực rắn chắc.
Tuy nhiên, cậu ta chẳng kịp chú ý đến điều này, vì khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần!
Họ gần đến mức Giản Thượng Ôn có thể cảm nhận được hơi thở của Phỉ Thành, và Phỉ Thành có thể ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ Giản Thượng Ôn, dường như là mùi hoa, hoặc như một loại mật ngọt, khiến đầu óc cậu ta bỗng chốc trống rỗng.
Tiếng gõ cửa lại vang lên bên ngoài, kéo Phỉ Thành về thực tại.
Tai của cậu đã đỏ bừng, nhỏ giọng xin lỗi rồi chống tay định đứng dậy, nhưng bất chợt bị giữ chặt.
Giản Thượng Ôn thì thầm: “Cậu vẫn chưa đồng ý với tôi.”
Đến lúc này rồi, vậy mà cậu vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao?!
Sự ngượng ngùng của Phỉ Thành như bị dập tắt, cơn giận trong lòng bỗng trào lên.
Ánh mắt cậu ta trở nên sắc bén, giọng nói lạnh lùng đầy kiên quyết: “Không bao giờ.”
Đôi mắt đào hoa của Giản Thượng Ôn phản chiếu hình ảnh của cậu ta, cậu mỉm cười: “Vậy sao?”
Phỉ Thành đang tức giận, định nói "Đúng", nhưng khi vừa nhìn vào nụ cười rực rỡ của người trong lòng ngực, cậu ta còn chưa kịp mở miệng, thì cảm giác vòng tay của người dưới thân đã ôm lấy mình.
Giữa tiếng gõ cửa không ngừng từ bên ngoài, Giản Thượng Ôn duỗi tay ôm lấy Phỉ Thành, ngay giây tiếp theo, đôi môi vẫn còn đang tươi cười kia dừng lại trên người chàng trai tóc đỏ.