Tại hoa viên, tiếng cười nói rôm rả của các vị khách mời đôi khi vang đến.
Cách đó không xa, nơi một chiếc bàn dài, Giản Thượng Ôn đang đứng cùng Lương Thâm. Dù cả hai đều tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong không gian xung quanh họ như đang có sóng ngầm mãnh liệt.
Giản Thượng Ôn ngước mắt, đối diện với Lương Thâm.
Người đàn ông này nhìn có vẻ nho nhã, lịch lãm, nhưng chỉ những ai thật sự hiểu mới biết rằng khi đến gần anh ta, mới cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ tỏa ra, giống như bị một con rắn độc ẩn mình trong rừng sâu, chỉ cần lơ là một chút là có thể bị nuốt chửng ngay lập tức.
Gió nhẹ thổi qua buổi chiều tà.
Giản Thượng Ôn mỉm cười, ánh mắt long lanh tinh nghịch như chứa đựng bóng dáng Lương Thâm trong đó.
Cậu nũng nịu như một người đang đùa giỡn với người yêu: “Anh đoán thử xem?”
Dưới bóng cây, hai người đứng cạnh nhau, một người nho nhã, người còn lại tinh nghịch và sắc sảo.
Cả hai đều mỉm cười, thoạt nhìn như một đôi rất hòa hợp.
Nhưng thực chất thì không.
Lương Thâm nheo mắt, ánh nhìn sắc bén pha chút mỉa mai: “Lá gan không nhỏ nhỉ?”
Giản Thượng Ôn cúi xuống, dùng muỗng múc một miếng đá bào, đá bào lạnh buốt chạm vào lòng bàn tay cậu. Cậu nhàn nhạt nói: “Nếu bị dồn vào đường cùng, lá gan của anh cũng không nhỏ đâu.”
Lương Thâm đưa một tờ khăn giấy cho cậu.
Trong mắt người đàn ông thoạt nhìn có vẻ lịch thiệp đó ánh lên một ý tứ sâu xa, giọng điệu nhẹ nhàng tựa như lời thì thầm của người tình: “Thế nào, kim chủ của cậu cũng bỏ mặc cậu rồi sao, Ôn Ôn? Cậu không phải giỏi câu dẫn đàn ông lắm sao?”
Giản Thượng Ôn lau tay, không chút do dự ném khăn giấy xuống, thản nhiên đáp: “Ồ, những người đàn ông đó không phải đều bị anh xử lý hết rồi sao?”
Lương Thâm bật cười.
Anh ta nhìn Giản Thượng Ôn từ trên cao, như thể đang thưởng thức một thứ đồ vật thuộc về mình mà không chút ngượng ngùng hay khó xử.
Cách đó không xa, các vị khách mời bắt đầu để ý đến phía này.
Ôn Cẩm hướng về phía họ gọi lớn: “Anh Giản, anh Lương, chúng em tính đi ra bể bơi phía sau, các anh ăn xong chưa, có muốn đi cùng không?”
Giản Thượng Ôn đáp lại: “Sắp xong rồi, bọn tôi sẽ tới ngay.”
Các vị khách khác cũng bắt đầu đứng dậy, chuẩn bị đi qua bên đó.
Hai người họ không thể tiếp tục ở lại đây lâu nữa, nếu không sẽ dễ dàng bị tổ chương trình và khán giả để ý.
Giản Thượng Ôn đặt lại đĩa trong tay tiện tay dọn dẹp một chút.
Giọng nói của Lương Thâm chậm rãi vang lên bên tai: “Dù cậu có ý đồ gì, hãy dừng ngay lại những suy nghĩ nhỏ nhen đó.”
Giản Thượng Ôn khựng lại.
Bởi vì các vị khách quý và nhóm quay phim đang chuẩn bị rời đi, dưới bóng cây râm mát, người đàn ông cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ. Ý cười dần biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn sắc lạnh và lãnh đạm.
Lương Thâm nhìn cậu với ánh mắt khinh miệt, như thể cậu chỉ là thứ rác rưởi không đáng để bận tâm: “Nhà họ Lương sẽ không chấp nhận loại người như cậu. Ôn Cẩm là vị hôn phu của tôi, em ấy khác cậu. Đừng đến đây gây rắc rối cho tôi.”
Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo, ngầm bảo Giản Thượng Ôn nên biết điều mà rút lui.
Không khí im lặng trong chốc lát.
Rồi bất ngờ có một tiếng cười khẽ vang lên, Lương Thâm cúi mắt, liền thấy thanh niên trước mặt đang mỉm cười, khóe mắt thoáng một màu hồng nhạt, tựa như sắc đào hoa dịu dàng phủ lên, cậu nghiêng mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lương Thâm.
Giản Thượng Ôn chậm rãi nói: “Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”
Lương Thâm hơi ngạc nhiên.
“Trong chương trình này có bao nhiêu khách mời, chuyện của hai người các anh, tôi chẳng có chút hứng thú nào.”
Giọng nói của Giản Thượng Ôn thoáng vẻ lười biếng, nụ cười càng sâu thêm, tựa như một yêu tinh câu hồn: “Anh cũng nói rồi, tôi giỏi nhất là quyến rũ đàn ông, thì trong chương trình này, tôi không chỉ nhằm vào một bạn trai cũ. Sao anh biết được tôi muốn hợp tác với anh?”
Ánh mắt của Lương Thâm chợt sắc bén, chứa đầy sự khinh bỉ và ghê tởm: “Đồ kỹ nữ.”
Giản Thượng Ôn cong môi cười: “Vậy sao, đại thiếu gia Lương, nếu tôi là kỹ nữ, thì anh là gì khi thích tôi?”
“Chỉ là một món đồ chơi thôi, cũng xứng đáng để nói đến chữ ‘thích’ sao?” Lương Thâm cười lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Thượng Ôn: “Ngày mai, tôi sẽ sắp xếp để cậu rời khỏi chương trình.”
Lời này thật quen thuộc, Giản Thượng Ôn nghĩ, trong một ngày mà nghe đến ba lần, có nói không chán thì chính mình cũng chán rồi.
“Vậy sao?” Giản Thượng Ôn ngẩng lên nhìn anh ta, môi mỉm cười, đáp: “Vậy anh cứ thử đi.”
Kiếp trước cậu đã từng chịu sự uy hiếp, bị quát mắng và thao túng, cho nên dù cuối cùng có phải chết đi, cậu cũng không có sức phản kháng.
Đời này, cậu tuyệt đối sẽ không để mình chịu đựng sự bất lực ấy thêm lần nữa.
Kết cục tồi tệ nhất cậu đã từng trải qua rồi, còn có gì phải sợ nữa chứ?
…
Buổi chiều.
Một số khách mời đã đi ra bể bơi, nhưng vì trong căn nhà phía Tây có một số đồ bơi không phù hợp kích cỡ, nên một số khách mời không xuống nước được.
Lúc này, Phỉ Thành đang ở trong bể bơi.
Là người trẻ nhất trong nhóm nam khách mời, Phỉ Thành có phong cách khác biệt hoàn toàn so với những người còn lại.
Cậu ta có mái tóc đỏ rực rỡ, kiểu tóc nhọn như lông nhím, ánh mắt sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt mạnh mẽ đầy thu hút.
Vì tính cách ít ồn ào của mình, Phỉ Thành không được chú ý nhiều như các nam khách mời khác.
Nhưng vào khoảnh khắc này, khi đã thay đồ bơi, Phỉ Thành lại phô diễn một phong thái hoàn toàn khác biệt.
Cơ bụng rắn chắc, dáng người dài và mạnh mẽ, thân thể trẻ trung tràn đầy sức sống. Mái tóc đỏ của cậu như ngọn lửa nổi bật giữa cái tĩnh lặng của mùa hè.
Khán giả xem phòng phát sóng trực tiếp cũng vô cùng phấn khích:
“Dáng người của Tiểu Phỉ khiến tôi phát cuồng!”
“Mùa hè là tuyệt nhất!”
“Bất ngờ lớn khi được chiêm ngưỡng Tiểu Phỉ trong bộ đồ bơi này!”
Khán giả đang chìm đắm trong không khí phấn khích.
Bất chợt, trên ghế cạnh bể bơi, Giản Thượng Ôn nở nụ cười nhẹ nói: “Dáng người thật sự không tệ, nhìn có vẻ nhỏ con, nhưng không ngờ lại rất hấp dẫn.”
Giản Thượng Ôn liếc nhìn màn hình phòng phát sóng trực tiếp một chút.
Khán giả kinh ngạc. Ban đầu, trong các phòng phát sóng trực tiếp của các khách mời, số lượng người xem phòng của Giản Thượng Ôn là ít nhất.
Tuy nhiên, sau sự kiện đoán bạn trai cũ vào buổi sáng, lượng người xem đã tăng vọt lên hàng triệu.
Nhưng khi chương trình phát sóng kết thúc, số người xem lại giảm dần, hiện tại chỉ còn khoảng vài trăm nghìn người, khán giả cũng đang giảm dần.
Lúc này, Giản Thượng Ôn tư thái nhàn nhã trò chuyện với khán giả: “Tiểu Phỉ đúng là một đứa trẻ tốt, sáng nay tôi vừa đến còn uống nhờ nước của cậu ấy. Các bạn nghĩ sao, nếu lát nữa khi cậu ấy bơi xong, tôi đưa cho cậu ấy chút nước uống?”
Khán giả lập tức chấn động, có phần hoảng hốt:
“Giản Thượng Ôn, cậu định làm gì đấy!”
“Cảnh cáo cậu, đừng có mà bày trò!”
“Tiểu Phỉ từng nói là cậu ấy thích Ôn Cẩm mà!”
“Đừng mơ, cậu ấy sẽ không uống nước của anh đâu!”
Ban đầu, khán giả cho rằng Giản Thượng Ôn sẽ biết điều mà rút lui sau khi nhận ra rằng Tiểu Phỉ yêu thầm Ôn Cẩm.
Nhưng nào ngờ…
“À, vậy sao?” Giản Thượng Ôn ra vẻ như vừa bừng tỉnh, rồi mỉm cười càng vui vẻ: “Không thích tôi à, biết rồi. Chuyện này tôi quen lắm.”
Trong lúc khán giả còn bối rối không biết Giản Thượng Ôn "quen" điều gì, thì cậu đã nằm trở lại ghế của mình.
Cậu mặc một chiếc áo thun vàng đơn giản, làn da trắng sáng lên dưới ánh nắng, khi nằm xuống còn nháy mắt với màn hình, khẽ nói với khẩu hình “Yên tâm đi” với mọi người.
Khán giả: “……”
Càng không yên tâm!!
Nhất là khi thấy Phỉ Thành dưới nước thực hiện những động tác bơi lội chuẩn xác, tư thế bơi thật đẹp, cả người như một lưỡi dao sắc bén, tràn đầy sức sống và sức bật mạnh mẽ.
Lúc Phỉ Thành lên khỏi bể bơi, cậu lau qua mặt mình, vung bọt nước ra một cách tự nhiên.
Mái tóc đỏ của cậu như ngọn lửa rực rỡ, thu hút ánh nhìn của tất cả.
Dư Xán Xán cười nói: “Tiểu Phỉ, cậu đã học bơi phải không? Bơi đẹp quá.”
Phỉ Thành gật đầu, coi như thừa nhận.
Ôn Cẩm nhìn Phỉ Thành với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, luôn thẳng thắn và chân thành khen ngợi: “Phỉ Thành, cậu bơi giỏi thật đấy, thật sự rất ngầu. Sau này có thể dạy tôi bơi được không?”
Phỉ Thành hơi khựng lại, vốn dĩ cậu có vẻ lạnh lùng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Ôn Cẩm, hai tai của cậu rõ ràng đỏ lên.
Sự yêu mến của cậu dành cho Ôn Cẩm không thể giấu nổi, mặc dù không nói ra, nhưng ánh mắt đã bộc lộ tất cả.
Khán giả ở phòng phát sóng càng thêm phấn khích:
“Trời ơi!!”
“Mặt Tiểu Phỉ đỏ rồi!”
“Ngọt quá, đúng là hương vị tình yêu!”
Ôn Cẩm cũng hơi ngượng, khi thấy Phỉ Thành đứng dưới ánh nắng mặt đỏ lên, cậu liền đề nghị: “À, cậu có muốn uống nước trái cây không? Để tôi lấy cho cậu nhé.”
Phỉ Thành định từ chối, vì sau khi bơi, miệng cậu vẫn còn vị nước trong bể bơi cậu chỉ muốn uống nước lọc.
Nhưng Ôn Cẩm, chưa từng có kinh nghiệm tiếp đón, không nghĩ đến điều đó.
Khi Ôn Cẩm định đi lấy nước, Giản Thượng Ôn đứng dậy chặn lại, chỉ vào chai nước khoáng trước mặt mình và cười nói: “Lấy chai này đi, tôi chưa uống đâu.”
Ôn Cẩm không nghĩ nhiều, vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh Giản!”
Giản Thượng Ôn khẽ cười.
Khi Ôn Cẩm cầm chai nước khoáng của Giản Thượng Ôn mang đến cho Phỉ Thành, Giản Thượng Ôn từ tốn nhìn về phía phòng phát sóng trực tiếp, nơi vừa có những người khẳng định rằng nước của cậu chắc chắn sẽ không được ai uống. Cậu nở một nụ cười đầy ý vị.
Khán giả: “……”
Cách đó không xa, Phỉ Thành nhận lấy chai nước, dùng để súc miệng, rồi khẽ nhìn về phía Giản Thượng Ôn với ánh mắt biết ơn. Giản Thượng Ôn càng cười sâu thêm.
Khán giả: “……”
Cậu ấy thật sự đã thành công rồi!!!
Hành động của Giản Thượng Ôn khiến không ít fan của Ôn Cẩm cảm thấy phẫn nộ, cho rằng Giản Thượng Ôn nhân cách thấp kém, biết rõ Tiểu Phỉ có tình cảm với Ôn Cẩm mà vẫn cố tình gây chú ý, lợi dụng sự đơn thuần của Ôn Cẩm.
Nhưng giữa những ý kiến chỉ trích, thỉnh thoảng vẫn có một vài người lý trí đưa ra ý kiến:
“Chẳng phải đây là chương trình hẹn hò sao? Mỗi khách mời đều có quyền cạnh tranh công bằng mà.”
“Việc chủ động thể hiện tình cảm thật ra cũng chẳng có vấn đề gì…”
“Thực ra, sau khi bơi xong ai cũng sẽ muốn uống nước lọc để súc miệng hơn là nước trái cây.”
Trên mạng, mọi người đồn rằng Giản Thượng Ôn là người tính tình thấp kém, thích làm màu, hay dựa vào nhan sắc để dụ dỗ các đại gia, không tôn trọng người khác, chỉ thích đi đường tắt mà không bao giờ cố gắng.
Họ cho rằng cậu là một người tầm thường, không đáng để quan tâm.
Nhưng thật kỳ lạ, một người như vậy lại có thể điềm tĩnh đối diện với những lời chỉ trích, mỉm cười đáp lại bất kể ai mắng chửi. Một người như thế lại có thể tồi tệ đến mức nào?
Ánh nắng buổi chiều càng lúc càng gay gắt, các khách mời ở bên ngoài một lúc cũng dần trở về phòng nghỉ ngơi.
Giản Thượng Ôn cũng quay về phòng mình, không bao lâu sau có nhân viên đến gõ cửa, nói: “Thầy Giản, có điện thoại từ đạo diễn.”
Giản Thượng Ôn không ngạc nhiên, nhận lấy điện thoại: “Cảm ơn.”
Sau khi nhân viên rời đi, Giản Thượng Ôn bước đến bên cửa sổ, áp điện thoại vào tai nhàn nhã nói: “Alo, Thẩm đạo?”
Phía đầu dây bên kia vang lên một vài tiếng bước chân và tiếng đóng cửa, một lúc sau, giọng nói trầm ấm của một người đàn ông cất lên: “Giản Thượng Ôn, cảm giác thế nào sau khi vào đoàn quay?”
Giản Thượng Ôn mỉm cười: “Rất tuyệt.”
“Vậy sao?” Từ phía bên kia điện thoại vang lên tiếng sóng biển, giọng của Thẩm Nghị lười biếng: “Mới đây, tôi đã nhận được tin từ một vài nhà đầu tư của chương trình. Họ phản hồi rằng sự xuất hiện của cậu không mang lại hiệu quả tốt.”
Giản Thượng Ôn không ngạc nhiên, cậu ngắm nhành cây bên cửa sổ rồi thản nhiên nói: “Mấy nhà đầu tư này có phải còn muốn tôi rời khỏi chương trình ngay ngày mai?”
Giọng Thẩm Nghị ung dung: “Có vẻ như cậu và các bạn trai cũ không hòa hợp lắm.”
“Chẳng phải đó chính là hiệu quả mà anh muốn sao?” Giản Thượng Ôn đáp, “Nếu không có gì thú vị để xem, thì anh chọn tôi làm gì?”
Thẩm Nghị không để ý cười khẽ qua điện thoại: “Tôi không thích làm ăn thua lỗ, cậu là người thông minh.”
Giản Thượng Ôn hiểu rằng đây là dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn từ phía Thẩm Nghị.
Cậu đáp: “Cho tôi thêm một đêm, đến trước trưa ngày mai, tôi sẽ chứng minh giá trị của mình với anh.”
Cậu biết rằng nếu muốn Thẩm Nghị cho mình ở lại, thì cậu phải thể hiện được năng lực làm Thẩm Nghị hài lòng.
Quả nhiên.
“Ồ?” Giọng Thẩm Nghị từ đầu dây bên kia thoáng có vẻ thích thú: “Cậu định làm gì? Tìm cách khiến các bạn trai cũ nhẹ tay với mình sao?”
Giản Thượng Ôn cười khẽ: “Không đời nào. Họ mong muốn tôi biến mất vào ngày mai, ngay cả khi tôi đi tìm họ, họ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Anh hiểu rõ điều đó mà, Thẩm đạo.”
Thẩm Nghị có chút bất ngờ, nhướng mày: “Vậy cậu định làm gì?”
Ánh mắt của Giản Thượng Ôn xuyên qua cửa sổ, dừng lại ở cánh cửa phòng một vị khách mời cách đó không xa, rồi cậu mỉm cười: “Đương nhiên là không phụ lòng Thẩm đạo đã cho tôi cơ hội này. Tôi sẽ cho anh một bất ngờ…”