Liên Mạt Mạt lôi kéo Liên Thanh Xuyên ngồi xuống, múc từng thìa cháo ra: “Không có gì, trong lòng chị hiểu rõ, còn có bột ngô mà.”
Liên Thanh Nghĩa vẫn chưa tin, cậu ta ngoài chơi ra còn rất quan tâm đến lương thực của gia đình, cậu ta là người đầu tiên chạy vào phòng bếp và thấy thật sự chỉ còn có khoảng hai cân bột ngô.
Liên Thanh Nghĩa xách túi bột ra ngoài, không thể tin nổi chỉ vào túi, “Sáng nay em kiểm tra thấy chỉ còn một chén nhỏ, đây là có chuyện gì?”
Liên Mạt Mạt đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, bình tĩnh nói: “Khi chị kiểm tra dưa muối, tìm thấy ở một góc có cái bình, em xem có phải hay không là bột ngô bị ẩm, chính là do để lâu rồi.”
Liên Thanh Nghĩa nhìn thật kỹ, thấy đúng là bột ngô đã bị ẩm, nhưng nấu lên thì vẫn ăn được.
Liên Thanh Nghĩa cười toe toét, vừa rồi còn giận chị Mạt Mạt, giờ thì cậu không cần đói bụng, liền đổi giọng ngay, “Chị, chị cũng thật lợi hại, ngay cả cái này cũng tìm được. Uống nhiều nước một chút, có thể ăn no được năm phần.”
Liên Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, khôn khéo lừa gạt Liên Thanh Nghĩa cũng qua được, thật may mẹ chỉ nấu cơm sáng, còn lại cô quản phòng bếp. Nhưng lý do này chỉ có thể dùng một lần, lần sau không biết sẽ thế nào.
Liên Mạt Mạt lấy cớ còn đang bệnh, không ăn uống nhiều, chỉ uống nửa chén cháo, phần còn lại để cho em út ăn no, hai anh em sinh đôi cũng ăn được khoảng sáu phần no.
Hôm nay là lần đầu tiên bố không ở nhà mà các con vẫn ăn no. Liên Thanh Nghĩa dựa vào ghế, vẻ mặt thoả mãn, “Trong bụng có cảm giác no thật tốt.”
Liên Mạt Mạt nắm chặt chén, Liên Thanh Xuyên xăng tay áo chị, “Chị, chị làm sao vậy?”
Liên Mạt Mạt lắc đầu, “Không có việc gì, tiểu Ngũ giúp chị dọn chén đũa nhé.”
Liên Thanh Xuyên vui vẻ đáp lời, “Vâng.”
Liên Mạt Mạt thu dọn phòng bếp, Liên Thanh Nhân và Liên Thanh Nghĩa đã đi ngủ trưa, cô vuốt đầu tiểu Ngũ, “Em không đi ngủ trưa cùng các anh, theo chị làm gì?”
Liên Thanh Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn chị, “Chị, chị có phải có tâm sự không, có thể nói với tiểu Ngũ không?”
Liên Mạt Mạt sửng sốt, không nghĩ tới tiểu Ngũ lại nhạy cảm như vậy, “Chị đích thực có tâm sự, nhưng giờ đã đỡ rồi, mau đi ngủ đi.”
Liên Thanh Xuyên nhăn mặt, biết chị không muốn nói với mình, ngoan ngoãn trở về phòng.
Liên Mạt Mạt trở lại phòng mình, kéo bàn qua giường.
Liên Mạt Mạt hiện giờ đang học lớp 11, theo kế hoạch cải cách học tập, trung học phổ thông là hai năm. Năm tới vừa đúng tốt nghiệp, sau đó không biết có thi đỗ đại học không, hiện tại phải nghĩ trước về công việc tương lai.
Hai anh em sinh đôi năm nay mười bốn tuổi, hai năm sau sẽ phải xuống nông thôn. Gia đình nhất định có người phải xuống nông thôn, Liên Mạt Mạt không muốn điều đó xảy ra. Đời trước Thanh Nhân xuống nông thôn, Thanh Nghĩa ở lại thay thế mẹ làm việc, nhưng trên đường về Thanh Nhân gặp tai nạn và qua đời.
Liên Mạt Mạt nắm chặt bút, cô đã có thể trọng sinh, nhất định có thể thay đổi vận mệnh của gia đình.
Buổi chiều, hai anh em sinh đôi không ra ngoài chơi, ở nhà ôn bài. Buổi tối cả nhà ăn cải trắng khoai tây hầm và năm cái bánh chẻo áp chảo.