Một cơn gió thổi qua, Phương Hải không được tự nhiên mà hơi ưỡn người, hô hấp của anh cũng trở nên chậm chạp, thân thể đang bị nhìn chăm chú có áo giác giống như muốn thiêu đốt.
Anh vặn vẹo: “Thật sự không có chỗ nào khác.”
Ngón tay của Triệu Tú Vân chọc tới chọc lui: “Đây, đây, cả đây là vết thương khi nào?”
Quả thật không xem thì không biết, có quá nhiều vết thương chồng chất khiến cô không khỏi nhớ lại mỗi một lần về thăm người thân thì Phương Hải sẽ có bộ dạng gì. Dù cho suy nghĩ nửa ngày trời cô cũng nghĩ không ra.
Ánh mắt của Phương Hải đi theo ngón tay đang di chuyển của cô, anh nuốt nước miếng: “Đã rất lâu, anh đều đã quên rồi.”
Thật ra mỗi một vết thương đều là huân chương, có cái là lập công mới, có cái là thăng chức, đối với những việc này anh đều có thể đọc được làu làu. Mỗi lúc nói về chúng anh đều sẽ khoác lác cùng các chiến hữu, nhưng khi đối mặt với đôi mắt của vợ thì đến ngay cả một câu anh cũng không nói
nên lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT