Phương Hải ngượng ngùng, cảm thấy bản thân mình cũng đâu làm sai chuyện gì lớn, nói nhanh: “Một đồng thôi mà, nếu con mình không có, ai chơi cùng chúng nó.”
Lời nói này là lời nói thật, nhưng Triệu Tú Vân cảm thấy không thể dễ dàng buông tha cho anh thể
được.
Trước kia cô chưa từng nghĩ Phương Hải lại là người tiêu xài phung phí như vậy, có việc thì hai người sẽ chia một – một. Lúc mới kết hôn, cấp bậc của Phương Hải không cao, còn phải chu cấp cho gia đình, mỗi tháng chỉ đưa cho cô hai mươi đồng. Mãi cho đến khi Hòa Nhi một tuổi, mới tăng lên thành ba mươi đồng, lúc sinh Miêu Miêu là bốn mươi đồng, năm ngoái mới lên thành năm mươi.
Cũng phải nói, tốc độ thăng chức của anh rất nhanh, khác với Triệu Tú Vân, đài phát thanh là cơ quan hành chính, tiền lương khi mới bắt đầu làm việc là hai mươi lăm đồng, trong mười hai năm làm việc tiếp theo, khó khăn lắm cũng chỉ được tăng lương hai lần.
Gia đình người ta, tám năm xích mích một lần, đã là rất ghê gớm rồi. Nhưng cả gia đình nhà chồng cô, nói trắng ra thì đều là đỉa đói, chuyên gia hút máu người, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Tất nhiên, nhà mẹ đẻ cô cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì. Nếu về sau vẫn cứ sinh hoạt giống như trước đây, e là khó sống nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT