"Cha cha! Cha hư! Cha xấu!”
Phượng Viên nghe thấy tìm cha, trên gương mặt bụ bẫm có hơi không vui. Bé siết chặt nắm tay, thở phì phò: “Cha hư không cần Viên Viên! Viên Viên cũng không cần cha hư!”
Phượng Viên từng sống trong thế giới Sơn Hải cùng ba ba.
Những nhóc con khác trong thế giới Sơn Hải đều có hai phụ huynh!
Chỉ mỗi Phượng Viên không có.
Cha hư không cần bé cũng thôi đi, còn di truyền cho bé cả đống tật xấu.
Nghĩ đến cha hư, cánh tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Phượng Viên lại không tự chủ mò mẫm cặp mông tròn trịa béo ú của mình.
Nguyên hình của bé là một nhóc con non mông trọc TvT.
Vẻ đẹp của Phượng Hoàng nằm ở đôi cánh xõa tung lộng lẫy mỹ lệ.
Mà Phượng Viên lại hay đánh nhau với người ta, đánh đến nỗi nhóc con vốn đã ít lông nay xém trọc luôn, hiển nhiên không can hệ gì với hai từ mỹ lệ.
Nhưng khi bé mới tí tuổi, đã bộc lộ tình yêu đối với cái đẹp rồi.
Để một nhóc con đỏm dáng nhìn thấy dáng vẻ trọc lóc của mình, dáng vẻ nhỏ nhắn không đẹp mắt chút nào đối với nhóc con mà nói thật đúng là tàn khốc.
Lúc đó nhóc con không muốn chấp nhận hiện thực tàn khốc này, sau khi soi gương tận mấy ngày trời liền chạy đến trước mặt ba ba.
Bé vung thẳng đôi cánh nhỏ trịnh trọng kêu ‘chiếp chiếp’.
Bé đang tuyên bố phát hiện mới của mình: “Ba ba, Viên Viên không phải bị trọc vì đánh nhau đúng không, Viên Viên được di truyền từ cha hư đúng không!”
Phượng Kỳ: “…”
Phượng Kỳ bất đắc dĩ: “Phải phải phải, đều là nồi của cha con hết, lúc trước con đái dầm cũng tại cha con.”
Đối với người cha luôn đội nồi của Phượng Viên, Phượng Kỳ lười nói chuyện thay hắn.
Dù sao hai bọn họ tuy đã có con với nhau nhưng Phượng Kỳ đã mất ký ức, thật sự không hề thân quen gì hắn.
Ngay cả hình dáng cha Phượng Viên ra sao y cũng không nhớ, y chỉ nhớ mùi của hắn.
“Viên Viên.”
Phượng Kỳ trước đây lười nói chuyện thay cha Phượng Viên, lúc này không thể không nói tốt vài câu thay cha Phượng Viên.
“Cha con không phải không cần con, đoán chừng ông ấy cũng không biết ba đã sinh ra con.”
Phượng Hoàng thai ngén là một quá trình rất dài.
Lúc Phượng Kỳ đẻ trứng, chỉ có một thân một mình.
Y đẻ trứng, ấp trứng, tốn rất nhiều thời gian và công sức.
Phượng Viên có một quãng thời gian ở trong trứng, không hề có chút phản ứng nào, bé sống chẳng khác gì trứng chết.
Nếu không phải cân nặng của trứng vẫn tăng đều đặn, Phượng Kỳ sợ là đã sớm hoảng loạn rồi.
“Viên Viên ngoan, nghe lời ba ba, đi gặp cha con một lần, được không?”
Phượng Kỳ ngồi xuống, ôm nhóc con mũm mĩm lên trên đùi, kiên nhẫn dỗ dành: “Viên Viên của chúng ta trước đây cũng muốn gặp cha mà không phải sao.”
Con cái có tình yêu tự nhiên đối với cha mẹ.
Trước khi Phượng Viên gọi cha hư, cũng đã từng kéo tay to của Phượng Kỳ, hỏi y có cần cha không.
Bởi vì y luôn nói không cần, nên nhóc con mới bắt đầu gọi cha hư.
Bé chiếp chiếp chiếp tự lần mò ra một đống tật xấu của cha hư, hình như chỉ có vậy liền biến thành bé không cần cha hư.
Mà không phải cha hư không cần bé.
Phượng Kỳ vừa áy náy vừa bất đắc dĩ vì trước đây không thể đưa Phượng Viên đến nhân gian tìm cha thằng bé sớm chút.
Y là một trong số thần thủ hộ của thế giới Sơn Hải, không thể tùy tiện rời khỏi thế giới Sơn Hải.
Dạo trước thế giới Sơn Hải hoàn toàn sụp đổ, yêu thú sinh linh mắc kẹt bên trong bất luận là thiện ác, toàn bộ đều trốn ra ngoài.
Phượng Kỳ tới nhân gian, ngoại trừ dự định tìm phiếu cơm cho nhóc con trước khi chết ra y cũng đã lên một kế hoạch khác xong xuôi, muốn dùng chút thời gian cuối cùng này cố gắng hết sức tiêu diệt hoặc phong ấn ác thú chạy trốn.
Phượng Kỳ dịu giọng dỗ dành, còn cầm lấy kẹo bông gòn của nhóc con, Phượng Viên cất giọng sữa rầu rĩ: “Gặp cha rồi, cha sẽ giúp Viên Viên biến hình sao?”
“Trên lý thuyết mà nói, sẽ.”
Phượng Kỳ nghe Phượng Viên nhắc đến điều này, liền biết ngay bé đã nghe trộm cuộc trò chuyện của mình và Bạch Trạch: “Chú Bạch Trạch của con nói, tình huống của con nếu có mùi của cha ruột an ủi, thân thể nhỏ bé của con có thể sẽ không còn chịu hạn chế biến hình nữa.”
Phượng Kỳ giải thích xong xuôi, nhóc con vùi gương mặt mũm mĩm vào lòng y, cuối cùng hơi hất hất cằm nhỏ tròn trịa.
“Hừ, Viên Viên là muốn biến hình nên mới đi tìm cha đó nha.”
Phượng Viên hất cằm, dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu căng, bé cất giọng sữa nhấn mạnh: “Viên Viên không muốn cha chút nào hết á.”
“Được được, Viên Viên nhà chúng ta không muốn cha, Viên Viên nhà chúng ta chỉ muốn dùng cha để biến hình.”
Phượng Kỳ phối hợp với bé, đưa bậc thang cho bé.
Phượng Viên liền thuận theo bậc thang này chầm chậm đi xuống.
Ba con hai người nói xong chuyện tìm cha, Phượng Kỳ đứng dậy đun nước, chuẩn bị nấu cơm.
Y biết Phượng Viên đã ăn cơm, nên chỉ nấu cho mình.
Y là Phượng Hoàng sắp chết, để giữ lại linh lực cuối cùng, thân thể y thường ngày sẽ không điều động bất kỳ linh lực nào.
Y bây giờ chẳng khác nào người bình thường, sẽ đói, sẽ đau, sẽ bệnh.
“Ba ba, để con nấu cơm cho ba nha.”
Phượng Viên thấy ba ba che miệng, gắng hết sức đèn nén cơn ho khan, bé đau lòng chạy tới, xung phong muốn nhận việc nấu cơm.
Phượng Kỳ không cho bé làm.
Cơm Phượng Kỳ nấu tuy chẳng ngon lành gì nhưng việc nấu cơm này y xưa nay không bao giờ giao cho Phượng Viên.
“Viên Viên, con đi đánh răng đi, tìm cả quần áo để thay trước khi tắm nữa, ba ba ăn cơm xong sẽ giúp con tắm.”
Phượng Viên: “Dạa.”
Bé cất kẹo bông gòn ba ba vẫn chưa ăn hết, sau đó ngoan ngoãn đi đánh răng, lại tìm bộ đồ ngủ khủng long nhỏ ngắn tay sẽ thay ra.
Ngoài đồ ngủ ra, còn có một hàng vịt con vàng.
Đây là món đồ chơi Phượng Viên thích chơi nhất lúc đi tắm.
Rất nhanh.
Phượng Kỳ lo cho bản thân xong xuôi, pha nước trong chậu tắm, sau đó cởi sạch Viên Viên, thả bé vào trong.
Phượng Viên không thích ở trong nước lắm.
Để bé có thể ngâm nước tắm rửa nhiều hơn và cọ rửa cơ thể sạch sẽ, nên lúc tắm rửa Phượng Kỳ sẽ cố ý trêu đùa bé, di dời sự chú ý của bé.
“Viên Viên, vịt con có đáng yêu không nào? Chẳng phải con đang học bài ca vịt con sao, có thể hát cho ba ba nghe không?”
“Có thể nha.”
Nhóc con ngồi trong chậu tắm, bàn tay mũm mĩm vân vê vịt con nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hé miệng bắt đầu hát.
Bé hát bài ca vịt con, lời bài hát lộn xộn mất trật tự, giai điệu cũng chạy loạn tìm không ra đông tây nam bắc.
Một bài hát trẻ con vô tri như vậy lại khiến Phượng Kỳ nghe đến mỉm cười cong mắt.
“Viên Viên hát hay quá.”
Phượng Kỳ cong mắt khen ngợi nhóc con. Bàn tay lớn thon dài đẹp mắt của y xoa xoa cọ cọ thân thể nhỏ bé đầy đặn nhiều thịt của Phượng Viên.
Thân thể mũm mĩm của Phượng Viên rất nhiều thịt nhột.
Phượng Kỳ xoa xoa cọ cọ, bé liền bắt đầu giãy giụa loạn xạ trong nước.
“Há há há.”
Phượng Viện vừa ưỡn thân thể nhỏ bé ra sau, vừa cười không ngừng.
Bọt nước trong chậu tràn ra ngoài, văng lên gương mặt tuấn mỹ của Phượng Kỳ.
Phượng Kỳ không để ý chút nào, cũng không giơ tay lau đi.
Y chỉ cười cười đỡ lấy nhóc con đang nghiêng đông ngả tây trong nước.
Đợi tắm rửa xong, thì trên sàn đã ướt đẫm một mảng.
Phượng Kỳ dùng khăn lông lớn khô ráo bọc lấy nhóc con ướt nhẹp, đặt lên trên đùi lau khô, sau đó y thành thục mặc đồ ngủ khủng long nhỏ vào cho nhóc con.
“Viên Viên, con đi ngủ đi, lát nữa ba ba tới bồi con.”
Phượng Kỳ tắm cho nhóc con xong, còn phải đi dọn dẹp một chút.
Phượng Viên lên giường trước, bé ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt tròn xoe nhìn ba ba lom lom.
Thân thể của ba ba, rõ ràng đã tệ hơn.
Chưa lau xong vệt nước trên đất mà ba ba đã mệt mỏi dừng lại, đưa lưng về phía bé ho khan không ngừng.
Phượng Viên thấy ba ba dùng khăn giấy lau khóe miệng và lòng bàn tay.
Bé biết, ba ba nhất định lại ho ra máu rồi.
“Ba ba, ba nói bệnh của ba sẽ tốt lên, có phải đang lừa con không?”
Phượng Viên nhìn chằm chằm bóng lưng ba ba, bất chợt hỏi ra tiếng.
Phượng Kỳ nghe vậy, thân hình bỗng cứng đờ.
Y không dám quay đầu lại nhìn Phượng Viên, càng không dám nói cho Phượng Viên biết –
Y quả thật đã nói dối nhóc con bệnh của mình đã sớm khỏi rồi.
Phượng Viên quá nhỏ, để nhóc con biết chân tướng quá sớm, bé sẽ chịu không nổi mất.
Phượng Kỳ muốn để bé đi tìm cha bé trước, đợi đến khi có cha bé bầu bạn bên cạnh rồi mới cho bé biết chân tướng, ít nhất, còn có người dỗ dành bé.
“Sao bỗng dưng lại hỏi cái này, có phải tiếng ho của ba ba dọa con rồi không?”
Phượng Kỳ gắng gượng lau sàn nhà tiếp.
Lau sau y về bên giường ngồi xuống xoa xoa gương mặt trắng nõn mềm mềm của Phượng Viên, an ủi nói: “Được rồi, đừng sợ, ba ba thật sự không sao, ba ba còn phải nhìn Viên Viên đi học, lớn lên, lập gia đình nữa.”
Phượng Kỳ đang an ủi con trai, Phượng Viên ngồi trước mặt y bẹp bẹp miệng nhỏ, giơ bàn tay mũm mĩm lên lau lau khóe miệng cho y.
“Ba ba.”
Phượng Viên vùi đầu nhỏ vào lòng y, giọng sữa nghe như nhịn khóc: “Ba nhất định phải khỏe mạnh.”
“Viên Viên sẽ nhặt thật nhiều ve chai, bán kiếm tiền đưa ba đi bệnh viện.”
Những lời hiếu thảo của Phượng Viên khiến Phượng Kỳ nghe mà lòng chua chát.
Y rũ mắt, che đi hết thảy cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy mắt.
“Viên Viên.”
Phượng Kỳ tránh né đề tài về sức khỏe mình, y ôm nhóc con vào lòng nằm xuống, cất giọng mát lạnh êm tai dỗ dành: “Nhắm mắt ngủ đi, ngày mai ba ba đưa con ra ngoài.”
“Dạ!”
Phượng Viên nhắm chặt mắt, chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Phượng Kỳ nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngủ say của bé, nhẹ nhàng hôn lên.
Hôm sau.
Phượng Viên đã thức dậy từ sớm.
Bé đã biến trở lại dáng vẻ nhóc gà con, nhóc gà lông vàng nhạt đội trên đầu nhúm lông ngốc rối bời do ngủ, trông ngốc nghếch vô cùng.
Phượng Kỳ cũng đã dậy, giơ tay vuốt xuôi nhúm lông ngốc trên đầu bé.
“Viên Viên, con muốn gặp cha trong bộ dạng này hay muốn biến hình?”
Bên tay Phượng Kỳ đã chuẩn bị xong quần áo mặc cho bé.
Phượng Viên do dự vài giây, đưa ra lựa chọn: “Chiếp, chiếp chiếp.”
Viên Viên không biến hình đâu!
Bé theo ba ba ra cửa, ba ba trên đường nhất định sẽ bế nhóc.
So với dáng vẻ biến hình, nguyên hình hiện tại của bé nhỏ hơn nhiều.
Như vậy ba ba bế nhóc sẽ đỡ hơn.
“Được, Viên Viên như vậy vẫn đẹp.”
Trong mắt Phượng Kỳ, nhóc con nhà mình biến hình hay không biến hình, đều như nhau.
Nhóc con của y, bất kể là hình dạng gì, đều xinh đẹp và đáng yêu như nhau.
Ba con hai người đã ăn cơm tại phòng nhỏ, sau đó xuất phát.
Phượng Kỳ đi chậm, y vừa đi vừa dạy Phượng Viên làm thế nào để phân biệt mùi của cha.
“Con và cha con huyết thống tương liên, con cũng có thể ngửi được mùi của cha.”
Phượng Viên: “Chiếp chiếp.”
Phượng Viên không muốn để ba ba bế, bé đập đập cánh cụt, muốn xuống tự mình đi.
Phượng Kỳ thi thoảng sẽ thả cục bông nhỏ xuống đi một lúc, thế nhưng phần lớn thời gian y đều bế bé.
Bọn họ phải băng qua phố thương mại phồn hoa để đến khu nhà giàu.
Phượng Kỳ sợ nhóc con đi bộ một mình sẽ chạy lạc nên dọc đường hai ba con vừa đi vừa nghỉ ngơi, cuối cùng cũng đến nơi cần đến vào giữa trưa.
Đây là một khu biệt thự, bên trong có vào tòa biệt thự trông cực kỳ xa hoa.
Phượng Kỳ dừng lại ở cổng của một tòa trong số đó, y đi đường quá lâu, sắc mặt có hơi kém.
“Xin chào, xin hỏi tôi có thể vào trong không? Tôi muốn vào tìm một người.”
Loại biệt thự này ngoại trừ được trang bị hệ thống kiểm soát ra vào tiên tiến nhất ra, còn phân phối cả bảo vệ gác cổng luân phiên 24/24.
Tay Phượng Kỳ nắm cổng sắt, y lễ phép hỏi bảo vệ gác cổng.
Bảo vệ gác cổng là một anh trai trẻ tuổi, cậu ta nhìn Phượng Kỳ, hỏi ngược lại: “Có chứng minh không?”
“Chứng minh gì?”
“Chứng minh anh và ngài Lệ - chủ sở hữu bất động sản có hẹn gặp mặt.”
Phượng Kỳ: “…”
Phượng Kỳ đương nhiên không có.
Y nhìn cục bông nhỏ cạnh chân mình, rơi vào trầm tư.
“Chiếp chiếp.”
Ba ba, Viên Viên có thể chui vào từ đây á.
Phượng Viên thấy ba ba không vào được, bé dùng mũi cánh nhỏ chỉ chỉ hàng rào phía trước.
Phượng Kỳ: “Bỏ đi.”
Phượng Kỳ: “Chúng ta đợi ở đây vậy.”
Phượng Kỳ không cho con trai chui vào, y đứng đợi ở cổng, định bụng canh cổng chờ cha Viên Viên.
Y không chắc cha Phượng Viên có bên trong hay không hay là đang ở ngoài, mùi ở nơi này quá nồng, khiến khứu giác của y bị nhiễu loạn.
Bảo vệ gác cổng nhìn một người một gà không chịu đi, khẽ cau mày.
Thân là bảo vệ gác cổng, cậu ta không chỉ làm tốt nhiệm vụ canh cổng, mà còn phải phòng ngừa có người quấy rầy chủ sở hữu bất động sản.
Người đàn ông tướng mạo không khác gì ngôi sao này đứng đực ở đây, bảo vệ gác cổng mười phần cảnh giác nhìn chằm chằm y.
Về phần nhóc gà con chui tới chui qua chui lại hàng rào sắt, bảo vệ gác cổng không quan tâm.
Nhóc gà con tròn vo, nhìn là biết rất chắc thịt.
Cậu ta ngược lại muốn để nhóc gà con chạy đi, chút nữa tan làm cậu ta kiếm nó sau.
Đến lúc đó, nói không chừng cậu ta còn có thể ăn một bữa thịt gà thơm phức.
“Chiếp, chiếp chiếp!”
Phượng Viên chui vào trong hàng rào sắt một hồi, không muốn chui qua chui lại chơi nữa.
Bé muốn nhìn cha, liên tục kêu chiếp chiếp với cha!
Bé muốn đi vào tìm cha, tìm cha!
Phương Kỳ đứng ở cổng một hồi, não bắt đầu choáng váng.
Y cúi đầu nhìn nhóc con đang chiếp chiếp, xua xua tay: “Đi đi, nhớ về sớm chút.”
Nhóc con biết đường, y không lo nhóc con lạc đường ra không được.
Phượng Viên được cho phép, vui vẻ chạy vào trong.
Bảo vệ gác cổng nhìn nhóc gà vàng nhỏ chạy vào biệt thự, không cản.
“Thưa anh, nói thật với anh nhé, ngài Lệ không có nhà, anh đợi ở đây cũng không gặp được ngài ấy đâu. Thời tiết bây giờ đang nóng bức, chi bằng lần sau hẵng tới.”
Bảo vệ gác cổng thấy Phượng Kỳ phơi nắng bên ngoài, cậu ta mở lời muốn khuyên người đi.
Phượng Kỳ không nghe.
Lúc bảo vệ gác cổng đang định khuyên tiếp thì một chiếc xe từ xa chạy đến.
Bảo vệ gác cổng vừa rồi còn nói ngài Lệ không có nhà còn chưa đợi xe chạy tới, đã mở rộng cổng lớn trước.
Cậu ta hơi cúi người, cung kính đợi xe chạy vào.
Phượng Kỳ: “?”
Mí mắt Phượng Kỳ khẽ giật, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe nọ.
“Trong xe chính là ngài Lệ?”
Y nhẹ giọng hỏi bảo vệ gác cổng, đồng thời, cảm ứng trong đầu cũng mãnh liệt đến mức khiến đầu ngón tay y phát run.
Bảo vệ gác cổng không trả lời Phượng Kỳ.
Nhưng Phượng Kỳ đã xác nhận, mặc kệ trong xe có phải ngài Lệ hay không, dù sao trong xe –
Có cha của Phượng Viên.