Tần Tầm phiên dịch tiếng chiếp chiếp có chọn lọc, nhưng kết quả cậu nhận được vẫn là không được phép mang gà con vào phòng bệnh.

"Cháu quên hỏi, hai người là ai vậy?"

Tần Tầm ôm chặt nhóc gà con sắp sửa nhào ra khỏi ngực, gương mặt nhỏ nhắn khôi ngô hơi tối tăm, nhìn hai người.

Hai người đáp: "Bọn chú là người săn sóc cao cấp được bệnh viện cử đến! Lần này nên phục vụ vì Lệ tổng!"

Tần Tầm: "À."

Tần Tầm nhàn nhạt nói: "Cháu còn tưởng các chú có thân phận gì quan trọng cơ."

Khoa trương như vậy, hóa ra thân phận còn chẳng bằng nhóc gà con của cậu.

Tần Tầm không để ý bọn họ nữa, trực tiếp đẩy cửa.

Cửa mở ra.

Phượng Viên lập tức bị thu hút sự chú ý.

Bé nhảy ra khỏi lồng ngực Tần Tầm, đập cánh nhỏ xông vào phòng.

"Chiếp chiếp."

Ba ba!

Phượng Viên vừa vào đã kêu chiếp chiếp gọi ba ba.

Tần Tầm vào sau bé một bước, sau khi vào, Tần Tầm lễ phép gọi người đàn ông đang ngồi cạnh giường bệnh: "Chú Lệ."

Lệ Thịnh dùng cặp mắt lạnh lùng liếc sang, hắn vẫn có chút ấn tượng với gương mặt nhỏ của Tần Tầm.

Tuy biệt thự hai nhà cách nhau khá xa, biệt thự nhà Tần Tầm cũng kém hơn so với Lệ Thịnh một xíu, nhưng hai nhà dù sao cũng có thể xem như hàng xóm.

Ba mẹ Tần Tầm cũng từng có quan hệ làm ăn với Lệ Thịnh.

Nhìn đứa bé chưa tới năm tuổi trước mặt này, Lệ Thịnh hơi nhíu mày, rốt cuộc vẫn không nghĩ ra vì sao cậu lại đánh liều đẩy cửa.

"Chú Lệ, hai người ngoài cửa đang nghị luận về chú."

"Bọn họ nghị luận chú và cái chú đang nằm trên giường bệnh kia, ngôn từ rất không thân thiện."

Tần Tầm đường hoàng cáo trạng ngay trước mặt hai người ngoài cửa.

Câu cáo trạng này của cậu khiến Phượng Viên đang líu ríu chiếp chiếp ngẩn ra.

Hai người ngoài cửa cũng ngẩn ra.

Bọn họ trợn mắt, sau khi phản ứng lại bèn rối rít giải thích.

Lệ Thịnh không nghe bọn họ giải thích, hắn lạnh mặt ấn nút gọi trong phòng bệnh.

Rất nhanh.

Hai người ở cửa bị người của bệnh viện mời đi.

Bọn họ đi rồi Tần Tầm cũng lui ra khỏi phòng bệnh.

Lúc cậu ra ngoài, cậu không mang theo nhóc gà con vàng nhạt cậu đã ôm vào.

Lúc này, bên trong có Lệ Thịnh, có Phượng Kỳ đang nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại, còn có một Phượng Viên không ngừng líu ríu.

Phượng Viên đứng bên giường, bé mấy lần muốn nhảy lên giường nhìn ba ba, nhưng đều bị Lệ Thịnh cản lại.

Sau khi nhảy lên thất bại nhiều lần, Phượng Viên bực rồi.

Bé vung thẳng cánh nhỏ, cặp mắt đậu đen như bốc lên một ngọn lửa nhỏ: "Chiếp chiếp, chiếp chiếp!"

Cha hư! Cha hư!

Bé đang quát mắng Lệ Thịnh.

Bé ngửi được mùi trên người Lệ Thịnh, đây là mùi của cha hư.

Lần gặp mặt đầu tiên của hai cha con, hiển nhiên không vui vẻ gì cho cam.

Cha hư không cho Viên Viên nhìn ba ba!

Nhận thức này thế nhưng đã chọc tức bé cưng Phượng Viên.

Bé tức đến mức ngã ngửa.

Ánh mắt Lệ Thịnh nhàn nhạt nhìn nhóc gà con đang phẫn nộ, cũng không hiểu vì sao, vừa thoáng nhìn thì thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là cái mông mập mạp trụi lủi của bé.

Ánh mắt hắn dừng lại mấy giây trên chiếc mông mập mạp trụi lủi nọ.

"Nhóc gà trọc."

Gương mặt tuấn tú nghiêm nghị lạnh lùng là vậy, thế nhưng môi mỏng lại thốt ra mấy từ ngữ không mấy lịch sự nhã nhặn.

Phượng Viên: "???"

Phượng Viên chậm rãi ngồi xuống, cặp mắt đậu đen ướt nhẹp, không dám tin mà nhìn Lệ Thịnh.

Cha hư, vậy mà lại, nói bé trọc!

Phượng Viên ngồi ngây ngốc trên sàn nhà, cặp mắt đậu đen từ mờ mịt khiếp sợ, dần dần trở nên kiên định dứt khoát.

Bé dựng thẳng cánh nhỏ, thình lình phát động tư thế tấn công.

Ngay lúc bé sắp bổ nhào lên người cha hư, tàn nhẫn mổ lên người hắn thì Phượng Kỳ trên giường bệnh cuối cùng cũng tỉnh lại.

Y hơi mở to mắt, ngón tay cũng nhúc nhích theo.

"Viên Viên."

Phượng Kỳ nghe thấy động tĩnh của con trai, đôi mắt xinh đẹp rung động lòng người kia đang tìm kiếm sự có mặt của con trai.

Phượng Viên nghe thấy tiếng gọi của ba ba, cặp mắt đậu đen vừa rồi tràn ngập thù địch, giây sau đã rưng rưng ứa nước mắt.

Bé kêu chiếp chiếp nhảy lên giường.

Lần này Lệ Thịnh không cản bé.

Ba con hai người ôm nhau, Phượng Kỳ thấy con trai tìm tới, tảng đá lớn lơ lửng trong lòng cũng buông xuống.

Y đã tỉnh lại ở bệnh viện một lần.

Lần tỉnh lại trước, y không nhìn thấy Phượng Viên, chỉ nhìn thấy Lệ Thịnh.

Lúc đó y sống chết tóm chặt tay Lệ Thịnh, bảo Lệ Thịnh đi tìm nhóc con vẫn đang ở trong biệt thự.

Nhưng Lệ Thịnh vậy mà lại hỏi y diễn kịch xong chưa.

Ngẫm lại chuyện không vui với Lệ Thịnh, Phượng Kỳ càng ôm chặt nhóc con mập mạp bảo bối nhà mình.

Viên Viên của y tốt như vậy, giao cho Lệ Thịnh nuôi nấng...

Lệ Thịnh thật sự có thể nuôi tốt sao?

Một giây này, khóe mắt Phượng Kỳ liếc nhìn gương mặt tuấn tú của Lệ Thịnh, hắn đang nhíu mày, y bắt đầu hối hận-

Năm đó sao y lại chọn một người như vậy để sinh con cùng cơ chứ!

Không thể nghi ngờ gương mặt tuấn tú này rất hợp gu y, nhưng tính nết thật sự chẳng ra gì.

Lẽ nào ban đầu là do y quá kích động, bị mỹ sắc mê hoặc ư?

Phượng Kỳ thật sự không nhớ nổi chuyện năm đó.

Không chỉ mỗi mình y, Lệ Thịnh trước mặt cũng y chang.

Phượng Kỳ không quan tâm tình huống của Lệ Thịnh, y bây giờ chỉ biết một chuyện: Lệ Thịnh phải nuôi nấng Viên Viên của y.

"Lệ Thịnh."

Phượng Kỳ ôm nhóc con tròn vo, đôi mắt đẹp tự mang theo đa tình thẳng tắp nhìn Lệ Thịnh, y nhấn mạnh lần nữa: "Theo luật pháp của nhân gian, cha ruột phải nuôi dưỡng con cái đến khi thành niên."

"Anh có trách nhiệm nuôi dưỡng Viên Viên."

Phượng Kỳ nói rồi, lưu luyến đưa nhóc con trên tay đến trước mặt Lệ Thịnh.

"Đây chính là Viên Viên."

Phượng Viên được Phượng Kỳ nâng lên, cặp mắt đậu đen đối diện với Lệ Thịnh.

Không khí bỗng bất động.

Lệ Thịnh xưa nay chưa từng biểu lộ vui buồn trước mặt người ngoài, nhìn nhóc gà con được đưa đến trước mặt mình, gương mặt lạnh lùng tuấn tú lần đầu tiên lộ ra thần sắc hơi hoang đường.

"Phượng Kỳ."

Giọng Lệ Thịnh trầm thấp, lành lạnh nói: "Cậu cứ khăng khăng, nhóc gà con trọc lóc này, là con trai tôi, đúng không?"

Phượng Kỳ: "..."

Phượng Kỳ hơi nhíu mày, kịp thời ấn chặt nhóc con sắp nổi bão.

Y vừa vỗ về nhóc con đang xù lông, vừa bất mãn trách mắng: "Viên Viên nào có trọc, anh đừng nói mò. Thằng bé tuổi còn nhỏ, lớn lên sẽ xõa tung được thôi."

Phượng Kỳ nghiêm túc giải thích vấn đề trọc lông của con trai.

Lệ Thịnh không kiên nhẫn nghe tiếp.

Hắn thấy Phượng Kỳ đã không còn gì đáng ngại, lạnh giọng cắt ngang lời y.

"Trò khôi hài này đến đây kết thúc được rồi."

Lệ Thịnh đứng dậy, không để lại bất kỳ tình cảm và thể diện nào: "Tôi sẽ không tin một con gà là con trai tôi."

"Nếu cậu đã ở bệnh viện rồi, không ngại đến lầu năm kiểm tra thử xem."

Phượng Kỳ: "..."

Phượng Kỳ nhớ, lầu năm là khoa thần kinh.

Vì phiếu cơm dài hạn của con trai, cũng vì suy xét cho cơ thể mình, y không thể tế chân thân Phượng Hoàng ra.

"Viên Viên."

Phượng Kỳ cưỡng ép áp chế cảm xúc xuống, rũ mắt nhìn con trai: "Lọ ngọc nhỏ của con đâu?"

Dáng vẻ hình người của nhóc con hao hao Lệ Thịnh trước mặt.

Phượng Kỳ từng quan sát qua, màu sắc con ngươi và hình dáng lỗ tai của ba con bọn họ giống nhau.

Ngoài ra, những nơi khác của Phượng Viên đều giống hắn.

"Chiếp."

Phượng Viên đáp một tiếng, nghe lời định lôi lọ ngọc nhỏ ra.

Nhưng bé cúi đầu tìm hồi lâu, vẫn không tìm thấy lọ ngọc nhỏ trên cổ.

Nhóc con Phượng Viên trợn tròn mắt.

Thân thể nhỏ nhắn của bé cứng ngắc, cặp mắt đậu đen hoảng sợ nhìn ba ba.

"Chiếp, chiếp chiếp."

Bé làm mất lọ ngọc nhỏ rồi.

Mắt thấy cặp mắt đậu đen của con trai chứa đầy nước mắt, Phượng Kỳ cúi đầu, đỡ đầu nhỏ của bé, giọng điệu không mang chút trách mắng nào.

"Không khóc, mất thì mất, không trách Viên Viên."

"Là ba ba không cột chặt cho con."

Phượng Kỳ an ủi con trai: "Đợi thân thể ba ba khỏe lên một chút, lại chế thuốc cho Viên Viên nhé, lần tới chúng ta đổi cái lọ đựng mới."

Phượng Kỳ luôn giữ cảm xúc ổn định và ôn hòa đối với con trai.

Nhưng phần cảm xúc ổn định này cũng chỉ dành riêng cho con trai mà thôi.

Y là Phượng Hoàng, trời sinh vừa mỹ lệ vừa mạnh mẽ, tính cách kiêu căng tự mãn.

Y đã từng một tay tàn sát thiêu rụi một bộ tộc hung thú nổi tiếng xấu xa.

Khi đó, hung thú yêu ma nghe đến tên y đều hận không thể tháo chạy vạn dặm ngay lập tức.

Cũng chính vì vậy mà hiện tại, thân thể y bị liên lụy khiến sức khỏe ngày càng yếu ớt, hơn nữa còn phải chăm sóc một đứa trẻ, vì thế y không thể không thu liễm vài phần tính nết trước kia, khiến bản thân trông giống một người ba ba hiền lành.

"Được rồi, Viên Viên của chúng ta không buồn nữa."

Dưới sự kiên nhẫn dỗ dành còn hôn hôn dụi dụi của Phượng Kỳ, Phượng Viên đang thương tâm muốn chết cuối cùng cũng nhịn không rơi nước mắt nữa.

Bé vùi đầu nhỏ vào lòng ba ba, không muốn thò đầu ra nữa.

Bàn tay lớn thon dài đẹp mắt của Phượng Kỳ, nhẹ nhàng vỗ về bé, không ép bé lộ mặt.

"Lúc tôi sinh Viên Viên, không biết xảy ra vấn đề gì...cũng có thể do anh có vấn đề, tóm lại, Viên Viên đã chịu ảnh hưởng."

"Thằng bé biến hành hơi khó khăn."

Phượng Kỳ dùng dăm ba câu kể toàn bộ tình hình của Phượng Viên ra, nói xong, y nói cho Lệ Thịnh biết quyết định tiếp theo của mình.

"Nhân gian các anh muốn xác định huyết thống, có một cách gọi là xét nghiệm ADN."

"Vừa hay chúng ta đều đang ở bệnh viện, có thể đi làm giám định một lần."

Phượng Kỳ đã tra qua những mẫu trích cần thiết cho việc giám định.

Một là máu, cái này không được.

Phượng Viên sợ đau.

Hai là lấy lông tóc trên da.

Cái này rất đơn giản.

Trong phòng bệnh VIP có gương có lược, Phượng Kỳ tiện tay cầm lược lên, chải lông cho con trai tại chỗ.

Y chỉ chải một lần, chải ra vài sợi lông.

"Cầm lấy."

Phượng Kỳ bọc hai sợi lông lại, cưỡng ép nhét vào trong tay Lệ Thịnh.

Khí thế mạnh mẽ của Lệ Thịnh trước mặt y cứ như không hề tồn tại.

Phượng Kỳ từ đầu đến cuối đều không cảm nhận được chút cảm giác áp bức nào.

Y nhét hai sợi lông vào tay Lệ Thịnh, đôi mặt đẹp nhìn thẳng vào mắt Lệ Thịnh, giọng điệu tuy hòa nhã nhưng lời nói ra lại không hề dịu dàng như đối với nhóc con.

Y gằn từng chữ một: "Đi làm giám định."

Đáy mắt Lệ Thịnh hơi trầm xuống, nhạy cảm nhận ra vài phần nguy hiểm ẩn giấu dưới hình tượng nhìn như ôn hòa hiền lạnh của Phượng Kỳ.

Hắn hỏi thẳng: "Cậu đe dọa tôi?"

Phượng Kỳ cười cười.

Y chỉ bản thân, hỏi ngược lại: "Tôi đội nắng đợi anh mấy tiếng đồng hồ, để gặp anh còn không ngại tông xe. Từ lúc gặp mặt đến giờ, anh hết lần này đến lần khác không tin tôi, không thèm nhận con, nhưng tôi vẫn chỉ bảo anh đi làm giám định, tôi còn chưa làm gì khác với anh đâu -"

"Anh gọi đây là đe dọa anh?"

Phượng Kỳ liệt kê như vậy, nghe như tính tình tốt lắm. Nhưng Lệ Thịnh nhìn gương mặt mang theo ý cười của y, lại cảm thấy nụ cười của y không hề chạm đến đáy mắt.

Thời gian tích tắc chậm rãi di chuyển trên đồng hồ.

Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ vừa trôi qua vài giây, cũng có thể lâu hơn vậy.

Nói tóm lại, Lệ Thịnh đứng dậy, hắn cầm hai sợi lông được chải xuống của nhóc gà con Phượng Kỳ đưa cho mình đi.

Sau khi Lệ Thịnh đi, Phượng Kỳ cũng không tiếp tục ở lại phòng bệnh nữa.
Y nói chuyện với Phượng Viên một lát, rồi ôm Phượng Viên xuống giường.

Ở cửa phòng bệnh, Phượng Kỳ vẫn nhìn thấy Tần Tầm đã đưa Phượng Viên tới.

Y một tay ôm Phượng Viên, tay còn lại xoa xoa đầu Tần Tầm.

"Đứa bé ngoan, cảm ơn cháu đã đưa Viên Viên tới."

Tần Tầm bị Phượng Kỳ xoa đầu, không hề giãy dụa.

Cậu có thể cảm nhận được rõ rệt, sau khi được ba ba Phượng Viên xoa đầu, toàn thân cậu đều ấm áp hẳn lên.

Trên đường về, là đi xe Tần Tầm bắt.

Tần Tầm còn nhỏ, nhưng mang theo rất nhiều tiền tiêu vặt bên người, cậu vốn muốn đưa Phượng Viên và ba ba Phượng Viên về nhà mình.

Phượng Kỳ không đồng ý.

Bọn họ ngồi chung ở hàng ghế sau, Phượng Kỳ nặn nặn đệm thịt mềm mại của Phượng Viên, cả mặt đều mang theo ý cười, giọng điệu hờ hững nói: "Cháu muốn chơi cùng Viên Viên, bây giờ không vội."

"Viên Viên sẽ sớm chuyển qua kia, đến lúc đó, các cháu sẽ có nhiều thời gian chơi cùng nhau."

Tần Tầm nghe lời này, do dự một lúc rồi gật đầu.

Cậu đưa Phượng Kỳ và Phượng Viên đến cửa nhà trong ngõ hẻm nhỏ.

Lúc sắp đi, cậu nhìn Phượng Viên, ánh mắt gần như dính lên người bé.

Phượng Viên vẫy vẫy vuốt với cậu.

Ngay khi Phượng Viên sắp chiếp chiếp tạm biệt, Phượng Kỳ bỗng mở lời:
"Tiểu Tầm, muốn ở lại ăn tối không?"

Phượng Kỳ nói xong, Phượng Viên cũng bắt đầu chiếp chiếp.

Bé cũng đang mời Tần Tầm ăn cơm chung!

Đối với trẻ con mà nói, ăn cơm chơi đùa cùng đồng bọn là một chuyện rất sung sướng.

Phượng Viên bận bịu trên phố Hoa Sinh, bé bận nhặt ve chai bán ve chai, bận giải quyết đủ loại tranh cãi của đám tiểu đệ chó chó mèo mèo dưới trướng.

Đám trẻ con xấp xỉ bé trên phố đều không chơi với bé.

Tần Tầm, cũng xem như tiểu đồng bọn đầu tiên của Phượng Viên.

Trong tiếng chiếp chiếp của Phượng Viên và lời mời của Phượng Kỳ, Tần Tầm không lưỡng lự lâu, đi sang chỗ bọn họ.

Nhà Phượng Viên rất nhỏ, nói đúng hơn là một căn phòng, chỉ hơn 20 mét vuông.

Diện tích này còn chẳng bằng phòng vệ sinh nhà Tần Tầm.

Nhưng Tần Tầm ở đây rất thoải mái.

Cậu chơi cùng Phượng Viên và ăn bữa tối do Phượng Kỳ nấu.

Nói thật thì có hơi khó ăn.

Nhưng Phượng Viên ăn xong một bát, lại muốn thêm bát thứ hai.

Ăn cơm xong, Phượng Kỳ dọn dẹp bàn ăn, sau đó đun nước tắm cho bọn họ.

Máy nước nóng trong phòng có vấn đề, đã rất lâu không chảy ra nước nóng rồi, nếu cần dùng nước nóng phải dùng ấm nước đun.

Phượng Kỳ pha nửa ấm nước nóng và vài gáo nước lạnh vào trong chậu nhựa.

Tần Tầm và Phượng Viên đều ngồi vào trong.

Phượng Viên không thích nước, càng không thích tắm rửa, bé nằm bò trên đùi Tần Tầm, tránh né ba ba tắm cho mình.

Tần Tầm vốn định tự tắm.

Nhưng tay Phượng Kỳ lớn, không cho phép từ chối chà lưng cho cậu.

Tần Tầm: "..."

Tần Tầm từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đều tự mình tắm, lúc này gương mặt nhỏ nhắn căng chặt, tay cũng bắt đầu siết chặt thành quả đấm.

Cậu ngồi trong chậu, giống hệt một bức tượng điêu khắc nhỏ cứng đờ, cứ vậy được tắm xong.

Tần Tầm tắm rửa rất yên tĩnh.

Phượng Viên tắm rửa còn hơn gà bay chó chạy.

Phượng Kỳ hôm nay tẩy lông cho bé.

Phượng Viên dùng sức lắc lắc giọt nước trên người, chiếp chiếp không ngừng.

"Ba ba, nước vào mắt rồi!"

"Ba ba, Viên Viên không nhìn thấy nữa!"

"Ba ba, đừng tắm nữa mà."

Phượng Viên chiếp tới chiếp lui, suy nghĩ chỉ có một: mau ôm bé ra khỏi nước.

Phượng Kỳ không nghe bé.

Đợi hai nhóc con đã tắm táp xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng đã tối hẳn.

Phượng Kỳ nhìn bọn họ chơi đùa trên giường một lúc, liền dỗ bọn họ đi ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của trẻ con tốt hơn người lớn, dễ ngủ hơn nhiều.

Phượng Kỳ nhìn họ ngủ, tỉ mỉ đắp chăn lên cho họ.

Phượng Viên lúc ngủ đôi khi thích được ôm ngủ.

Lúc này đây, bé lăn thân thể tròn vo vào lòng Tần Tầm, ngủ ngon lành.

Tần Tầm ôm bé, cũng an ổn ngủ.

Phượng Kỳ ngồi bên giường, sau khi xác định hai nhóc con đã ngủ say thì đứng dậy, rời khỏi nhà.

Đêm khuya thanh vắng, trên đường gần như không một bóng người.

Trong biệt thự khu nhà giàu nội thành.

Lệ Thịnh vừa chìm vào giấc ngủ, lúc ngủ hai hàng mày hắn vẫn nhíu chặt, tựa như đang phiền lòng gì đó.

Cũng có thể đang phiền lòng về người đẹp tìm tới cửa bảo hắn nhận một nhóc gà con là con trai mà nuôi nấng.

Cũng có thể đang phiền lòng về tên em trai chó điên quan hệ hết sức ác liệt với hắn vừa từ nước ngoài về, hiện không rõ tung tích.

Hai chuyện phiền lòng khiến Lệ Thịnh sắp không giữ nổi lớp da tự xưng là văn nhã của mình.

Hắn sắp không giữ nổi nữa rồi.

Có người trong thời gian chờ đợi mấy tiếng đồng hồ đã hoàn toàn mất kiên nhẫn với hắn.

Bên ngoài trăng tròn treo cao, ánh trăng sáng loáng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong phòng.

Lệ Thịnh vừa chìm vào giấc ngủ không lâu bỗng mở choàng mắt trong cơn lay động cửa rèm cửa sổ.

Khoảnh khắc hắn mở mắt, có người đã đè lên người hắn.

Là người đẹp vẫn còn mong manh dễ vỡ lúc ban ngày, giờ phút này đang rũ mái tóc bạc trắng dài đến eo, gương mặt đẹp đẽ như họa, khóe môi nhiễm chút ý lạnh.

Y ngồi trên người Lệ Thịnh, ngón tay thon dài đẹp mắt đang siết lấy yết hầu Lệ Thịnh.

"Đã sáu tiếng bốn mươi bảy phút rồi."

Phượng Kỳ đã sớm mượn điện thoại của hàng xóm lên Baidu tra thời gian, xét nghiệm DNA nhiều nhất ba bốn tiếng là có kết quả.

Đôi mắt đẹp của y hơi nhướn lên, không hề giấu giếm sát ý nơi đáy mắt.

"Lệ Thịnh, nhìn thấy kết quả giám định, còn không chịu nhận. Ngươi cho rằng tộc Phượng Hoàng bọn ta hiền lắm đúng không?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play