Trong bóng tối, hai người im lặng đối mặt nhau một lát rồi An Tâm thì thầm: "Thầy Phó, em phát hiện ra hình như càng ngày em càng thích anh rồi."
Trên đường đến đây An Tâm đã suy nghĩ, cô biết mình thích Phó Diệu cũng gần như là điều hiển nhiên. Bởi lẽ trừ anh ra, chưa từng có một người đàn ông xa lạ nào đối xử tốt với cô như thế.
Đúng là Từ Thành cũng tốt, nhưng anh ấy ép cô xuất ngoại với anh, chưa từng suy xét cho cô. Vương Tiểu Ngọc tốt, là vì cô giúp anh vực dậy sự nghiệp.
Còn những người khác đều chỉ muốn thân thể cô.
Tất nhiên cũng có vài trường hợp ngoại lệ, nhưng cô không thích họ. An Tâm cảm thấy mình như một kẻ chết đuối vớ được tấm ván cứu mạng. Thời gian càng dài, cô càng khó buông tay. Cô hiểu rõ lòng mình, cô không chỉ yêu Phó Diệu mà còn là sự phụ thuộc. Có một bài viết đã nói những cô gái thiếu thốn tình cha sẽ có xu hướng tìm một người đàn ông lớn tuổi hơn mình. Mặc dù cô cảm thấy mình không thiếu điều đó, nhưng Phó Diệu mang lại cho cô một cảm giác an toàn đến lạ.
Trước khi mối quan hệ này chưa được xác định, cô còn cố gắng khống chế cảm giác đó. Nhưng bây giờ đã danh chính ngôn thuận rồi, không còn gì khiến cô kiên kỵ nữa. Chẳng biết là ai đã chủ động, nhưng hai người lại hôm nhau. Ban nãy lúc còn trên ghế đã xém "củi khô bén lửa" rồi, chứ nói chi là trên giường. Phó Diệu đụng phải một thứ gì đó, anh nói nhẹ: "Nghe nói mặc cái này ngủ không tốt cho sức khỏe."
An Tâm cười khẽ: "Vốn là em định cởi ra rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT